Diệp Tiểu Thi ôm anh mà không nói gì. Lam Ca cũng ôm cô, không dám làm gì. Có lẽ Diệp Tiểu Thi hy vọng anh làm điều gì đó. Thế nhưng Lam Ca tôn trọng cô, khi chưa có sự đồng ý của cô, anh không dám tùy tiện.
Diệp Tiểu Thi cảm nhận mùi cơ thể mạnh mẽ của anh. Đôi mắt cô ngấn lệ, cô không muốn, không muốn cứ thế rời đi, bỏ anh đi. Thế nhưng cô không thể lưu luyến anh.
Diệp Tiểu Thi lùi một bước, đứng thẳng người. Lam Ca cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô, “Sao thế? Sắc mặt của em không tốt lắm, mắt em sao đỏ thế kia?”
“Chắc là tối qua em thức đem đọc sách nên bị đỏ mắt” Diệp Tiểu Thi vội cười nói.
“Em thức đêm đọc sách ư?” Lam Ca nhìn cô với vẻ trách móc. “Sao em có thể thức đêm đọc sách? Sách gì mà khiến em không rời mắt thế. Anh sẽ ném bỏ quyển sách đó đi.”
“Đừng! Không phải là vì sách, mà là vì chuyện riêng của em. Em lạ giường nên không ngủ được” Diệp Tiểu Thi không muốn anh biết, cô đã đọc cuốn sách gì.
Lam Ca nghe, thấy đau trong lòng, “Em không ngủ ngon sao? Vậy sao không nói với anh?”
“Nhưng bây giờ đã khá hơn rồi, dần dần rồi sẽ quen.”
“Nếu đã vậy thì chúng ta còn đi tới trung tâm thành phố không? Anh lo em tới đó cũng sẽ không ngủ quen.”
“Không, em muốn đi. Ở khách sạn, em sẽ không mất ngủ.” Diệp Tiểu Thi vội nói.
Lam Ca nghe xong liền mỉm cười, “Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2688730/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.