Chương trước
Chương sau
Giản Vân cầm cốc giả vờ đi tới phòng trà nước, khi đi qua phòng của Trình Ly Nguyệt cô nhìn qua cửa kính thấy Cung Dạ Tiêu vẫn đang ở trong phòng của Trình Ly Nguyệt, cô cười nhạt, bây giờ xem Trình Ly Nguyệt phải giải thích thế nào?

Tuy nhiên.

Trong phòng là cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Trình Ly Nguyệt nhìn người đàn ông không chịu đi về trước mặt, chống cằm hỏi: "Anh không định về công ty sao?"

Cung Dạ Tiêu ngồi xuống ghế sofa cạnh cô, nhướng mày cười: "Năm giờ chúng ta sẽ đi tới siêu thị gần đây mua đồ ăn, tối nay là thời gian của riêng tư hai chúng ta."

Trình Ly Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn năm phút nữa, vậy em sẽ nghỉ sớm! Vừa hay em cũng muốn mua quần áo, anh đi cùng em có được không?"

"Rất sẵn sàng." Cung Dạ Tiêu hoàn toàn không nề hà, khi Trình Ly Nguyệt cầm túi, anh liền ôm lấy eo cô, nhìn cô bằng mắt cháy bỏng.

Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười đẩy anh ra: "Đang ở phòng làm việc, anh chú ý một chút."

"Anh chạm vào người phụ nữ của anh, ai dám có ý kiến." Cung Dạ Tiêu nói, kiên quyết giữ chặt gáy cô, sau đó hôn liền lên môi cô: "Anh yêu người phụ nữ của anh, ai quản được."

Toàn thân Trình Ly Nguyệt như thể có một dòng điện chạy qua khiến cô tê dại, được anh hôn thế này cô vừa cảm thấy kích thích vừa cảm thấy bối rối, gương mặt bất giác đỏ bừng.

Cung Dạ Tiêu ôm lấy eo cô, hai người dính sát vào nhau, anh khẽ đẩy nhẹ mang ý ám thị, Trình Ly Nguyệt xấu hổ vùi đầu vào lòng anh, khẽ đấm nhẹ: "Ghét quá."

Cung Dạ Tiêu không trêu cô nữa, dắt tay cô nói: "Đi thôi, anh đưa em đi dạo phố."

Vừa nãy khi Cung Dạ Tiêu tới, sắc mặt sa sầm khiến nhân viên trong công ty đều muốn xem kịch hay, nhưng chả mấy chốc, cánh cửa phòng Trình Ly Nguyệt mở ra, Cung Dạ Tiêu thân mật dắt tay Trình Ly Nguyệt bước ra, dáng vẻ ân ái đó đâu giống như vừa mới cãi nhau?

Giản Vân ở lại trong phòng trà nước một lát, vừa bước ra ở ngã rẽ hành lang sau lưng liền nhìn thấy bóng dáng Cung Dạ Tiêu dắt Trình Ly Nguyệt đi về phía cửa công ty.

Cô trợn tròn mắt, sao lại như vậy? Sao Cung Dạ Tiêu không nổi giận? Lại còn dắt tay Trình Ly Nguyệt rời khỏi văn phòng?

Trình Ly Nguyệt ngồi vào xe của Cung Dạ Tiêu, cô càng nghĩ càng thấy kì lạ, sao người của Hoắc Yên Nhiên lại xuất hiện ở gần tiệm cà phê?

Sao lại có thể trùng hợp như vậy? Chụp được hình và clip của cô cùng Tịch Phong Hàn.

Cô và Hoắc Yên Nhiên cũng mới gặp mặt một lần, đừng nói rằng cô ta có bạn bè nhận ra cô, Trình Ly Nguyệt chỉ cảm thấy hơi bực bội, cô không thích cảm giác bị người khác giám sát.

"Sao vậy? Sao lại bực bội thế?" Cung Dạ Tiêu vừa nho nhã lái xe, vừa nhìn cô gái lặng lẽ không nói gì ở bên cạnh.

"Hoắc Yên Nhiên gửi hình cho anh chẳng phải muốn để anh hiểu nhầm, để hai chúng ta mâu thuẫn sao, em sẽ không để cô ta vừa ý đâu." Trình Ly Nguyệt nói.

Cung Dạ Tiêu thấy cô tức giận, cảm thấy rất đáng yêu: "Được, người khác muốn chia cắt chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ càng phải ân ái có phải không nào?"

"Đúng vậy!" Trình Ly Nguyệt gật đầu, nói xong ánh mắt cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Đưa điện thoại của anh cho em."

"Em làm gì?"

"Khoe ân ái, cho cô ta tức chết." Trình Ly Nguyệt nói xong liền cầm điện thoại của Cung Dạ Tiêu lên, mở chức năng chụp hình, lúc này vừa hay có hơn một phút dừng đèn đỏ, xe dừng lại, Trình Ly Nguyệt nói với anh: "Mau ôm em, hôn em một cái."

Mặc dù Cung Dạ Tiêu cảm thấy cô ấu trĩ một cách đáng yêu nhưng vẫn vô cùng phối hợp hôn nhẹ lên má cô, Trình Ly Nguyệt cầm điện thoại lên, hạnh phúc chụp một tấm hình, trong hình, ánh mắt Cung Dạ Tiêu ngập tràn tình yêu thương, còn cô thì mỉm cười.

Đây tuyệt đối là dáng vẻ ân ái, không hề có một chút giả bộ nào cả.

"Bây giờ em sẽ gửi cho Hoắc Yên Nhiên, dùng điện thoại của anh gửi anh không có ý kiến gì chứ?" Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh.

"Đương nhiên là không có ý kiến gì." Cung Dạ Tiêu cưng chiều mỉm cười nhìn cô.

Trình Ly Nguyệt soạn hình xong liền nhấn gửi, sau đó bên dưới cô soạn tiếp một dòng tin nhắn: "Hoắc Yên Nhiên, sau này đừng làm những việc chụp lén thất đức này nữa, chỉ lãng phí thời gian của cô mà thôi."

Soạn xong cô lại nhấn gửi đi, làm xong tất cả, Trình Ly Nguyệt cầm điện thoại lên cười một mình, sau đó ngoảnh đầu nhìn anh, vẻ mặt ái mộ.

Người đàn ông này đáng để cô yêu.

Hình của Trình Ly Nguyệt lập tức gửi tới điện thoại của Hoắc Yên Nhiên ở nước ngoài, khi cô nhìn thấy tin nhắn của Cung Dạ Tiêu, trái tim cô lập tức đập nhanh hơn, Cung Dạ Tiêu trả lời tin nhắn của cô? Cô tưởng rằng anh sẽ hỏi tình hình gần đây của cô, chí ít đây cũng là một việc tốt.

Nhưng sau khi mở ra xem, một tấm hình vô cùng kích thích thị giác hiện ra, trong hình Trình Ly Nguyệt nở nụ cười hạnh phúc còn Cung Dạ Tiêu thì đang hôn lên má cô, ánh mắt sâu thẳm tràn ngập yêu thương.

Câu nói tiếp theo càng khiến Hoắc Yên Nhiên mặt biến sắc, Trình Ly Nguyệt dám khiêu khích cô.

Cô hừ một tiếng, tiếp theo đây sự nghiệp của Trình Ly Nguyệt sẽ rơi xuống đáy vực, trở thành trò cười của ngành nghề. Cô thực sự muốn tìm báo đài trong nước vạch trần việc cô ta sao chép tác phẩm lần này, tốt nhất càng làm lớn chuyện càng tốt.

Giản Vân cung cấp hình chụp lén bản thảo của Trình Ly Nguyệt, chí ít giống tới tám mươi phần trăm bộ tác phẩm mà cô thiết kế ra trước này, tới khi đó cô có thể kiện Trình Ly Nguyệt, khiến cô ta phải bồi thường.

"Trình Ly Nguyệt, cô hãy đợi mà xem! Tới lúc đó Cung Dạ Tiêu cũng không cứu được danh tiếng của cô." Hoắc Yên Nhìn nhìn hình trên điện thoại, hằn học lên tiếng.

Trên con đường phồn hoa nhất thành phố, Trình Ly Nguyệt khoác tay Cung Dạ Tiêu thảnh thơi dạo phố, lúc này mọi nhà nhà đều bắt đầu lên đèn, khi đèn đường được bật lên, cảm giác đó tuyệt vời khó diễn tả bằng lời.

Trình Ly Nguyệt cũng không suy nghĩ xem phải mua gì, thời tiết tháng tư dễ chịu nhất, không nóng cũng không lạnh, cảm nhận ý xuân phơi phới, vô cùng vui vẻ.

"Đi chọn thứ em thích, chỉ cần em muốn mua, em muốn nhãn hàng nào anh cũng sẽ mua cho em." Cung Dạ Tiêu ghé sát tai cô, cưng chiều nói.

Có người nói, đối với phụ nữ, điều họ thích nghe nhất chính là người đàn ông của mình nói rằng cứ quẹt thẻ thoải mái, mua sắm vô tư.

Lúc này, Trình Ly Nguyệt cuối cùng đã cảm nhận được, quả nhiên tâm trạng rất thoải mái.

"Chưa mua vội, chúng ta đi ăn bít tết trước! Em biết có một nhà hàng rất ngon." Trình Ly Nguyệt đói rồi.

Cung Dạ Tiêu vốn định tối nay làm cho cô ăn, nếu cô muốn thế này vậy thì cứ để cô sắp xếp.

Sau khi ăn tối xong, họ đi dạo phố tới hơn chín giờ mới về nhà, Trình Ly Nguyệt nghĩ tới show đá quý mà Linda nhắc tới, khi ở trên xe cô có hỏi Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu bảo Cung Muội Muội đi cùng cô, vì Cung Muội Muội cũng rất có hứng thú với triển lãm đá quý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.