Chương trước
Chương sau
“Phu nhân Emily, bây giờ chúng ta có thể đi tham quan rồi chứ?” Cung Muội Muội mỉm cười hỏi.

Emily cầm cốc cà phê, hơi lạnh lùng đi về phía trước, thuyết minh viên của bảo tàng đứng ở bên cạnh dùng tiếng Trung để thuyết minh, Cung Muội Muội đứng bên cạnh cố gắng hết sức để phiên dịch lại.

Lúc Emily đang thưởng thức phong cảnh thì cô ấy không hề làm khó Cung Muội Muội. Chỉ là mỗi khi bắt gặp ánh mắt của cô thì ánh mắt của cô ta lại lộ ra ánh hoàng quang mang vẻ xem xét cẩn thận.

Cung Muội Muội đã sớm để ý đến tâm tình này của Emily, nhưng mà cô cũng không để trong lòng, cũng không hề tự ti, ngược lại phiên dịch vẫn rất chuẩn. Điều này khiến cho Emily muốn tìm một khuyết điểm trong lúc cô làm việc ra để trêu chọc, nhưng bà ta lại phát hiện rằng cô gái này làm việc lại rất hoàn hảo khiến bản thân cô ta cũng không tỉm ra được chỗ sai sót.

Bà ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm điểm thiếu sót của Cung Muội Muội, nhưng mà đi dạo quanh bảo tàng cũng là một chuyện thú vị. Emily thưởng thức xong thì đã đến trưa mất rồi, bà ta nói với Cung Muội Muội: “Chiều nay tôi cón muốn đi dạo phố quanh đây nữa, tôi muốn tiếp tục nhờ cô làm phiên dịch.”

“Được, tôi rất sẵn lòng đi cùng phu nhân.” Cung Muội Muội cười kín đáo.

Emily kinh ngạc nhìn cô một cái, bà ta cho rằng chuyện cà phê trưa nay đã làm khó cô rồi, việc đi dạo chiều nay không nằm trong lịch trình, bởi vì đi dạo quanh bảo tàng là việc cần phải làm để chuẩn bị tài liệu về nước phát biểu, còn việc đi dạo phố chỉ là sở thích riêng của bà ta thôi.

Cung Muội Muội dẫn Emily đi về phía nhà ăn xong, ngẩng đầu thì thấy công ty của Trình Ly Nguyệt cách đó không xa, cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, đặt một nhà hàng ở gần đó rồi mời Trình Ly Nguyệt tới.

Gọi điện thoại cho Cung Dạ Tiêu thì hắn đang đi tiếp khách nên chỉ có hai người phụ nữ bọn họ ăn cơm cùng nhau mà thôi.

Trên bàn ăn, Cung Muội Muội buồn bực cố gắng kể lại chuyện Emily làm khó mình hôm nay, Trình Ly Nguyệt nhìn cô, cũng đau lòng thay cho cô.

“Em đã đắc tội với bà ta lúc nào à?”

“Sao có thể chứ? Đây là lần đầu tiên em gặp bà ta, hơn nữa, mọi người đều đối xử rất dịu dàng với bà ta, em đang nghĩ, bà ta có hiềm khích to lớn nào đó với em không.” Cung Muội Muội múc một muỗng canh cho vào miệng.

“Muội Muội, em có từng nghĩ đến chuyện không làm việc này nữa không?” Trình Ly Nguyệt cảm thấy cô không cần phải chịu khổ thế này.

Cung Muội Muội mím môi cười: “Có rất nhiều người nói với em là không nên làm công việc này nữa, nhưng mà, tại sao lại không làm chứ? Nếu như em không phải là con gái của nhà họ Cung, em cũng không có người anh giàu nhất nước thì em chỉ giống toàn bộ những thanh niên đang đuổi theo giấc mơ của mình mà thôi, chỉ muốn tìm một công việc àm bản thân cảm thấy có ý nghĩa, bây giờ công việc này đối với em mà nói là rất có ý nghĩa.”

Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn cô, cảm thấy cô nói cũng đúng, mỗi người đều có mỗi giá trị của riêng mình, giống như bản thân mình vậy, nếu như Cung Dạ Tiêu bắt cô nhàn rỗi ở nhà, làm một bà nội trợ thì cô nhất định sẽ không làm, bởi vì, đó không phải là thức cô theo đuổi.

Cung Muội Muội vừa mới ăn được một nửa thì điện thoại kêu lên, cô cầm lên nhìn rồi nói với Trình Ly Nguyệt: “Là phu nhân Emily, bây giờ em phải đến đó rồi.”

“Chị Ly Nguyệt, chị cứ ăn tiếp đi nhé.” Nói xong, Cung Muội Muội đưa thẻ cho nhân viên phục vụ để thanh toán.

“Ấy! Muội Muội, để chị trả tiền cho.”

“Người một nhà cả mà, sao lại còn phân biệt chị với em chứ? Như nhau cả mà.” Cung Muội Muội chớp mắt cười, xong xuôi cô liền vội vã đi khỏi đó.

Trình Ly Nguyệt cười cười đưa mắt nhìn cô, thời gian của cô ấy rất dư dả nên cô ấy không cần ăn vội ăn vàng.

Cung Muội Muội xuống đến dưới lầu, bắt một chiếc xe đi tới cửa nhà hàng mà Emily đang ăn trưa, tài xế vẫn nhận ra cô, Emily đã cho hai người trợ lý nghỉ chiều nay, bây giờ chỉ có một mình Cung Muội Muội đi dạo phố cùng bà ta.

“Bà Emily, xin hỏi bà muốn mua cái gì ạ?” Cung Muội Muội tò mò hỏi.

“Đi dạo loanh quanh một chút, đến trung tâm thương mại cao cấp nhất đi!” Thực ra Emily cảm thấy rằng lúc trưa chưa làm khó cô đủ nên chiều mới lại muốn tiếp tục.

Cung Muội Muội đưa bà ta đến một con phố toàn trung tâm thương mại sang trọng nhất, những mặt hàng ở đây đều là những hàng nhập khẩu quốc tế. Bóng người quý phái của Emily đi vào phía trong, đối mặt với những cửa hàng đồ hiệu thế này, Cung Muội Muội không hể có chút áp lực nào.

Emily đi vào một cửa hàng đồ hiệu, vừa chọn vừa xem, đột nhiên, ánh mắt của Emily nhìn trúng một chiếc áo khoác lông chồn, bà ta thích chiếc áo đó vô cùng nên lập tức nới với nhân viên bán hàng rằng bà ta muốn thử.

Nhân viên bán hàng ngẩn ra rồi nói với bà ta: “Thật ngại quá, chúng tôi chỉ có đúng một chiếc áo này thôi, hơn nữa nó đã được một vị khách đặt hàng rồi.”

Cung Muội Muội lập tức phiên dịch cho Emily, Emily đúng là vừa nhìn đã thích, bà ta nói với Cung Muội Muội: “Có thể nói với bọn họ bán chiếc áo này cho tôi không, tôi đồng ý trả giá cao hơn.”

Cung Muội Muội nói với người bán hàng kia, mà lúc này, nhân viên bán hàng chỉ tay vào một người phụ nữ trung niên sang trọng mà nói với cô: “Chính là vị phu nhân đó đã đặt trước.”

Emily đứng ở bên cạnh vươn tay vuốt ve chiếc áo lông chồn màu trắng không nhiễm một hạt bụi, trong ánh mắt của bà ta lộ ra sự yêu thích, bà ta nói với Cung Muội Muội: “Cô nghĩ xem thử làm thế nào để họ bán cho tôi đi, tôi muốn mua được nó.”

Lúc này, chủ nhân của chiếc áo nhìn thấy nhân viên bán hàng còn chưa gói chiếc áo mà bà ta đã đặt trước lại thì liền tức giận mà mắng nhân viên bán hàng: “Chiếc áo đó tôi đã đặt trước rồi, sao các cô có thể để cho những người khách khác tùy tiện sờ vào nó chứ?”

Cung Muội Muội thấy chủ nhân của chiếc áo là người không dễ động vào, cô không khỏi thầm thở dài, lần này thì hay rồi.

Lúc nhân viên bán hàng mang chiếc áo khoác lông chồn kia xuống, ánh mắt của Emily lập tức lộ ra vẻ thất vọng, bà ta nói với Cung Muội Muội: “ Cô có thể bàn bạc với họ không, nói với họ rằng tôi muốn mua chiếc áo này? Tôi không quan tâm đến giá.”

“Bà chờ một chút, bây giờ tôi sẽ giúp bà hỏi xem sao.” Cung Muội Muội nói xong thì liền đi về đến trước mặt vị phu nhân giàu có không dễ nói chuyện kia: “Xin hỏi phu nhân, chiếc áo lông cừu này của bà có thể nhường lại cho khách hàng của tôi được không? Chúng tôi sẽ trả gấp đôi số tiền cho bà.”

Vị phu nhân giàu có kia vừa nghe thấy liền không khỏi cười lạnh: “Gấp đôi ư? Cô thấy tôi là một người không có tiền đi xin xỏ lắm à? Tôi nói cho cô biết, thứ tôi có là tiền, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhường.”

Cung Muội Muội chỉ có thể quay người truyền đạt lại cho Emily: “Xin lỗi phu nhân, vị khách này không chịu nhường cho cô.”

Sắc mặt của Emily lộ ra sự mất mát vô cùng, bà ta nói với Cung Muội Muội: “Có chút chuyện nhỏ mà cô cùng không giúp được! Thật không hiểu nổi là cô có tác dụng gì nữa!”

“Phu nhân, cô thực sự thích chiếc áo này ư?” Cung Muội Muội chỉ có thể nghiêm túc hỏi.

“Đúng thế, tôi thích, nhưng mà, tôi biết quần áo của hãng này đều là bản số lượng có hạn, cứ coi như là tôi muốn mua thì cũng không mua được.” Emily nói xong thì liền thở dài một hơi, có vẻ rất thất vọng mà rời khỏi đó.

Cung Muội Muội nhìn thoáng qua vị phu nhân giàu có đang đắc ý nhìn bọn họ. Cô cắn cắn môi, cô kéo nhân viên bán hàng một bên lại: “Xin hỏi vị phu nhân này là phu nhân của nhà nào vậy?”

“Bà ấy là phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Chính Phú.”

Cung Muội Muội liền ghi nhớ, cô đuổi theo Emily, lúc này Emily chuyển sang của hàng chuyên bán giày. Bà ta đang chọn một đôi giày, cô bước lên trước thì Emily lập tức tỏ ra xa cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.