Chương trước
Chương sau
Giản Vân nheo mắt lại, điều này đối với cô mà nói, không phải chuyện tốt lành gì. Xem ra, cô phải tìm cơ hội xem một chút.

Hình tượng của cô ở công ty dạo gần đây cũng không tệ lắm, hơn nữa cũng không có mâu thuẫn gì với Trình Ly Nguyệt, cho nên cô nghĩ, chốc nữa lúc Trình Ly Nguyệt thiết kế, nhất định sẽ không đề phòng cô. Dù sao thì cũng là nhân viên cùng công ty, không có gì phải kiêng dè cả.

Ít ra Trình Ly Nguyệt cũng không phải loại người nhỏ nhen.

Sau khi Linda đi khỏi, Trình Ly Nguyệt bắt đầu kiên nhẫn ngồi xuống, phác họa những màu sắc trong bản thiết kế.

Buổi trưa, trong nhà ăn, Giản Vân lấy cớ nói với Trình Ly Nguyệt là muốn mượn bảng màu của cô, bảng của cô ta cũ rồi, muốn mượn của Trình Ly Nguyệt. Trình Ly Nguyệt đương nhiên không từ chối, bảo cô ta chốc nữa đến tìm cô là được rồi.

Giản Vân ăn cơm xong đi lên, nhưng không lập tức đi tìm. Đến gần ba giờ chiều cô ta đi ngang qua phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt, loáng thoáng

nhìn thấy bóng dáng cô ngồi trước bàn làm việc, hình như đang vẽ chi tiết, cô ta lập tức chấn động, liền gõ cửa.

Trình Ly Nguyệt đáp một tiếng: “Vào đi.”

Giản Vân đẩy cửa đi vào, quả nhiên Trình Ly Nguyệt đang xử lý chi tiết của dây chuyền. Trình Ly Nguyệt nhìn thấy cô ta: “Oh! Vừa rồi tôi mải làm, quên mất, tôi tìm cho cô.”

Giản Vân đi đến trước bàn làm việc của cô, thấy Trình Ly Nguyệt không hề che bản phác thảo dây chuyền trên bàn. Cô ta vừa nhìn qua liền sững sờ, không ngờ Trình Ly Nguyệt lại rất có thiên phú. Sao lại có thể thiết kế ra một dây chuyền độc đáo đến vậy.

Trình Ly Nguyệt cúi người kéo cửa tủ ra, lấy ra một bảng màu. Lúc ngẩng đầu lên, cô liền thấy Giản Vân đang nhìn chằm chằm bản thiết kế của cô, Trình Ly Nguyệt thầm giật mình, Giản Vân vội vàng rời mắt, khen cô một câu: “Thiết kế thật tuyệt.”

“Cảm ơn! Vẫn còn là bản phác thảo.” Trình Ly Nguyệt nói xong, liền đưa bảng màu cho cô ta.

Giản Vân cười nhận lấy: “Cảm ơn nhé, hai ngày sau trả cho cô.”

“Không sao, cô dùng đi!” Trình Ly Nguyệt cũng không vội.

Giản Vân cầm bảng màu quay về phòng làm việc, cô ta lập tức cầm bút lên phác họa ra bản vẽ dây chuyền của Trình Ly Nguyệt, với trình độ vẽ chuẩn xác của cô ta, một lát sau đã có một bản vẽ giống y hệt hiện ra.

Cô ta chỉ cần biết thiết kế chi tiết tiếp theo của Trình Ly Nguyệt là gì, sau đó tung bản thảo này ra thị trường trước một bước, vậy thì Trình Ly Nguyệt sẽ trở thành kẻ đi sao chép. Cô ta nhếch môi cười lạnh lùng.

Không lâu nữa, cô ta sẽ loại bỏ kình địch Trình Ly Nguyệt này khỏi công ty.

Đến lúc đó, danh hiệu nhà thiết kế nổi danh của công ty sẽ thuộc về mình cô ta rồi, những khách hàng quan trọng về sau sẽ là của cô ta. Skyker cũng là một công ty không tệ, cô ta nhất định nắm chắc.

Giản Vân không hề biết công ty này là Cung Dạ Tiêu cướp từ tay Hoắc Yên Nhiên. Hoắc Yên Nhiên chỉ sắp xếp cô ta vào công ty, để cô ta tìm cơ hội báo thù Trình Ly Nguyệt mà thôi.

Hoắc Yên Nhiên cũng không ngu đến mức cho Giản Vân biết thất bại của cô ta, trước mặt người khác, Hoắc Yên Nhiên mãi mãi chỉ muốn thể hiện bộ mặt thành công nhất.

Bộ Ngoại giao.

Đã tròn năm ngày, Cung Muội Muội cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Mặc dù bề ngoài cô rất bình thản, không nhìn ra được, nhưng trong lòng cô lại nhớ Dạ Lương Thành đến sắp điên mất rồi.

Cung Muội Muội không có tâm trạng làm việc, hôm nay, có một đống tư liệu được giao đến tay cô. Cô vẫn còn đang ngẩn người, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Là điện thoại công việc của cô, cô chỉ đành lấy lại tinh thần: “Alo! Xin chào!”

“Muội Muội, là anh!” Giọng nói trầm thấp giàu từ tính đó, dường như truyền đến cách mấy thế kỷ.

Nước mắt của Cung Muội Muội lập tức rơi lã chã, cô bịt miệng, hơi cúi người xuống, nước mắt rơi tí tách trên bàn, nghẹn ngào gọi: “Dạ Lương Thành, là anh ư?”

“Là anh!” Giọng nói của Dạ Lương Thành lộ ra sự than thở và áy náy.

“Anh đã đi đâu vậy? Anh có biết em rất lo lắng cho anh không?”

“Cô gái ngốc, đừng lo lắng, anh không sao, xin lỗi em, mới gọi điện thoại cho em.” Dạ Lương Thành hạ giọng thật thấp, hình như đang ở một nơi vô cùng yên tĩnh.

“Nhậm vụ của anh nguy hiểm không?”

“Đương nhiên không nguy hiểm, có điều khá tuyệt mật, anh không thể nói cho em.” Dạ Lương Thành an ủi cô.

Cung Muội Muội lập tức khịt mũi: “Ừm! Anh phải cẩn thận, tuyệt đối phải cẩn thận.”

“Vì em, anh sẽ cẩn thận! Cô gái ngốc, khóc à?” Dạ Lương Thành ở đầu dây bên kia cười hỏi.

“Anh còn dám hỏi, em lo lắng đến sắp bị bệnh tim luôn rồi.” Cung Muội Muội tức giận kêu lên.

Dạ Lương Thành ở đầu dây bên kia lo lắng đến hụt hơi: “Đừng lo lắng, anh không sao, tuyệt đối đừng lo nghĩ linh tinh.”

Cung Muội Muội bĩu môi nói: “Nhận được điện thoại của anh, em thấy tốt hơn rồi, anh có thể đồng ý mấy ngày này gọi điện thoại cho em được không?”

“Được, anh đồng ý.”

Cung Muội Muội giống như một đứa trẻ ra lệnh: “Anh hứa đi.”

“Ừm! Anh hứa.” Dạ Lương Thành bật cười, sau đó, hắn không khỏi nói: “Anh phải cúp máy đây, anh hứa thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho em.”

“Được! Anh cẩn thận, em yêu anh.” Cung Muội Muội nắm chặt điện thoại không muốn bỏ xuống.

Dạ Lương Thành khẽ cười một tiếng: “Anh cũng yêu em.”

Nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy. Lúc này Cung Muội Muội mới phát hiện, nước mắt của cô đã thành một dòng nước nhỏ trên mặt bàn, chảy đến mép bàn.

Cô lúng túng lấy khăn giấy lau đi, đồng thời cũng lau sạch nước mắt, nở nụ cười ngốc nghếch. Nghe thấy giọng nói của hắn, lòng cô cuối cùng cũng yên ổn hơn nhiều.

Chỉ là, Dạ Lương Thành không muốn nói với cô, hắn rốt cuộc đang làm gì. Điều này khiến cô lo lắng không nguôi, cô không muốn hắn gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Lúc này, đồng nghiệp đến bên cạnh cô: “Muội Muội, nghe nói cuối tháng này sẽ bình chọn nhân viên xuất sắc, tôi nghĩ cô nhất định sẽ đứng trong danh sách đấy.”

Cung Muội Muội chớp mắt, cười nói: “Thật sao? Sao cô lại biết?”

“Tôi cảm thấy vậy!”

Cung Muội Muội bật cười, xem ra, cô phải cố gắng làm việc rồi, tranh thủ làm ra chút thành tựu ở nơi này.

Nhậm San San là nhóm trưởng, cô ta có quyền tiếp nhận rất nhiều tin tức, khi danh sách nhân viên xuất sắc được gửi đến hộp thư email, cô ta mở ra, nhìn thấy Cung Muội Muội có tên trong danh sách, cô ta lập tức cau mày, Cung Muội Muội mà cũng coi là nhân viên xuất sắc?

Hừ! Nhậm San San rất không vui.

Xem ra, cô ta phải khiến Cung Muội Muội mất đi tư cách này mới được, dù cô ta không thể làm gì Cung Muội Muội, nhưng cô ta không muốn Cung Muội Muội từng bước thăng tiến, tốt nhất là để Cung Muội Muội mãi là một nhân viên bình thường.

Để Cung Muội Muội rời khỏi Bộ Ngoại giao, cho dù cô gái này mất công việc này, cũng vẫn sống rất thoải mái, nhưng cô ta lại không muốn để Cung Muội Muội sống thoải mái ở Bộ Ngoại giao.

Bề ngoài Cung Muội Muội nhìn rất yếu đuối, nhưng trong cốt tủy là một người rất quật cường, nên cô ta rất cố chấp với công việc, Nhậm San San muốn để Cung Muội Muội nếm mùi thất bại, cuối cùng đả kích nội tâm cô ta, khiến cô ta không còn tự tin nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.