Chương trước
Chương sau
Trần Hà không thể ở yên trong phòng bệnh, bà rút kim vội vã tới thăm Thẩm Quân Dao, Thẩm Quân Dao tuy lần này sảy thai nhưng cô ta vẫn sẽ là người sinh con cho nhà họ Lục sau này, bà nhất định phải chăm sóc cô nằm cữ, đợi khi cơ thể hồi phục lại sinh cháu nội cho bà.

"Mẹ, mẹ đã thành ra thế này rồi hãy nghỉ ngơi đi!" Lục Nhã Tình thương mẹ mình.

Trần Hà lập tức thở dài nói: "Mẹ có làm sao cũng không sao, chỉ cần chỉ dâu con khỏe lại là được, chúng ta đi thăm chị dâu con thôi."

Lục Nhã Tình đành phải đi theo bà tới phòng của Thẩm Quân Dao.

Họ vừa bước vào phòng bệnh, Thẩm Quân Dao nước mắt rưng rưng: "Mẹ, Nhã Tình, mọi người đi nghỉ đi, con không sao cả."

"Mẹ không yên tâm nên tới thăm con." Trần Hà dứt lời liền ngồi xuống mép giường khóc thút thít: "Tội nghiệp đứa cháu nội còn chưa kịp chào đời của tôi, là cháu trai đấy!"

Thẩm Quân Dao vì muốn nhà họ Lục càng hận Trình Ly Nguyệt hơn nên mới cố ý tiết lộ rằng cô mang thai con trai, vì thế Trần Hà vô cùng tiếc nuối.

Đúng lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, sau đó cửa được đẩy ra.

Trần Quế Liên sắc mặt căng thẳng bước vào, Thẩm Quân Dao lập tức lo lắng nhìn cô ta, nói: "Bác sĩ Trần, cô tới rồi sao?"

Thẩm Quân Dao tưởng rằng cô ta tới kiểm tra phòng bệnh, liền nháy mắt ra hiệu cho cô ta, tuy nhiên Trần Quế Liên vừa bước chân vào, sau lưng cũng có hai bóng người bước vào theo.

Là Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu.

Việc hai người xuất hiện trong phòng bệnh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Lục Tuấn Hiên hằn học nhìn Trình Ly Nguyệt chằm chặp: "Cô tới đây để xin lỗi sao? Chúng tôi không chấp nhận."

Lục Nhã Tình nhìn Cung Dạ Tiêu, trái tim run lên, nhưng đối diện với Trình Ly Nguyệt thì chỉ có giận dữ: "Xin lỗi? Cô ta độc ác như vậy, cho dù giết cô ta cũng không bù đắp được tội lỗi lần này."

"Trình Ly Nguyệt, cô còn dám tới nữa sao..." Thẩm Quân Dao cũng tưởng rằng Trình Ly Nguyệt áy náy nên tới thăm mình, cô lập tức tỏ ra giận dữ.

Trần Hà tức giận muốn bước tới tát Trình Ly Nguyệt, Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nhìn qua, Trần Hà đành phải đổi thành mắng: "Tiện nhân, cô dám hại chết con cháu nhà họ Lục chúng tôi, cô sẽ không được chết dễ dàng đâu."

Sắc mặt Trần Quế Liên vô cùng hoảng sợ, cô ta thầm toát mồ hôi lạnh thay cho Thẩm Quân Dao, lúc này nếu cứ tiếp tục đóng kịch, lát nữa sẽ tự tát vào mặt.

Trình Ly Nguyệt nhếch môi cười nhạt, cô nhìn vẻ mặt phẫn nộ của người nhà họ Lục, lại quay đầu nhìn Thẩm Quân Dao trên giường: "Cô vất vả quá."

Thẩm Quân Dao tức tới tái mặt, hai tay nắm chặt nhìn cô: "Trình Ly Nguyệt, cô còn dám tới đây để nói bóng nói gió nữa sao, cô không sợ bị sét đánh sao?"

"Vậy phải xem sét đánh tôi hay đánh cô?" Trình Ly Nguyệt lập tức phản bác

"Trình Ly Nguyệt, cút ra khỏi đây, tôi không cho phép cô lại gần Quân Dao." Lục Tuấn Hiên giận dữ quát lên, bây giờ anh đã hận Trình Ly Nguyệt lên tới đỉnh điểm.

Thẩm Quân Dao cảm thấy Trình Ly Nguyệt lúc này hơi kì lạ, lẽ nào cô ta không cảm thấy chột dạ sao? Tại sao lại dám xuất hiện ở đây? Lẽ nào tưởng rằng có Cung Dạ Tiêu chống lưng sẽ có thể làm bừa?

Trình Ly Nguyệt mỉm cười khinh miệt: "Lục Tuấn Hiên, xem ra anh rất muốn có con trai! Đáng tiếc anh không có phúc phận đó!"

Trần Hà nghe xong lập tức nổi giận quát: "Tiện nhân, cô nói linh tinh gì vậy?"

"Tiện nhân mắng ai vậy?" Trình Ly Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn bà ta.

"Tiện nhân mắng cô." Trận Hà nộ hỏa công tâm, không đề phòng nên đã sập bẫy.

Trình Ly Nguyệt cười nhạt: "Đúng là tiện nhân mắng tôi! Có điều bà là đồ tiện nhân già!"

Cung Dạ Tiêu lặng lẽ đứng bên cạnh không nói gì, anh giao lại vũ đài cho cô phát huy, lúc này, nghe cô nói vậy, khóe miệng anh mỉm cười, xem ra cô cũng rất nhanh trí.

"Trình Ly Nguyệt, cô thôi đi!" Lục Tuấn Hiên sắc mặt sa sầm tới cực điểm.

Cung Dạ Tiêu ánh mắt trùng xuống, phòng bị nhìn Lục Tuấn Hiên, nếu như anh ta dám làm gì gây tổn thương cho Trình Ly Nguyệt anh sẽ lập tức ngăn cản.

Trình Ly Nguyệt lập tức lạnh lùng nhìn Trần Quế Liên đứng xem kịch bên cạnh: "Bác sĩ Trần, chẳng phải cô có điều muốn nói sao?"

Thẩm Quân Dao vẫn đang theo dõi diễn biến sự việc, bây giờ thấy Trình Ly Nguyệt gọi Trần Quế Liên, cô ta giật mình, lập tức quay ra nhìn Trần Quế Liên: "Bác sĩ Trần, cô muốn nói gì?" Nói xong liền ra sức ám hiệu cho cô ta không được nói.

Trình Ly Nguyệt lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dao: "Tôi thấy rằng giải thưởng ảnh hậu năm nay nên trao cho cô, vì năng lực biểu diễn của cô thật xuất sắc."

"Cô nói linh tinh gì vậy?" Thẩm Quân Dao giận dữ quát lên.

Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn cô ta: "Tôi nói gì cô là người rõ nhất, tôi đẩy cô hay không, cô ngã ra sàn thế nào, cô biết rất rõ còn gì?"

"Cô không đẩy tôi? Cô còn dám nói cô không đẩy? Rõ ràng cô biết tôi có thai nhưng lại đẩy mạnh tôi một cái, cô cố tình muốn tôi mất con." Thẩm Quân Dao tức giận chất vấn.

Trình Ly Nguyệt vẫn mỉm cười, là nụ cười mỉa mai: "Được rồi! Cô nói tôi đẩy cô, vậy thì là tôi đẩy! Nhưng tôi muốn hỏi cô, đứa bé thực sự ở trong bụng cô sao?"

Thẩm Quân Dao mặt biến sắc, trợn tròn mắt, kinh hãi hỏi: "Cô nói linh tinh gì vậy? Con tôi không ở trong bụng tôi thì còn có thể ở đâu?"

Lục Tuấn Hiên lập tức sa sầm mặt nói: "Trình Ly Nguyệt, Quân Dao vừa sảy thai, cơ thể suy nhược, tâm trạng không được tốt, tại sao cô lại đả kích cô ấy?"

"Lục Tuấn Hiên, anh có thể bình tĩnh nghe tôi nói được không, đợi tôi nói xong anh chắc chắn sẽ biết ơn tôi đây." Trình Ly Nguyệt nói xong tiếp tục nhìn Thẩm Quân Dao: "Cô chắc chắn trong bụng cô có đứa bé chứ?"

Thẩm Quân Dao rùng mình, môi run rẩy, ánh mắt vô cùng hoảng hốt: "Trình Ly Nguyệt, rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Lục Nhã Tình thấy cô sợ hãi như vậy liền quát lên: "Trình Ly Nguyệt, cô đừng làm chị tôi tổn thương thêm nữa, tội ác cô gây ra vẫn chưa đủ sao?"

Trình Ly Nguyệt không thèm để ý tới cô ta, tiếp tục nói với Thẩm Quân Dao: "Việc tôi muốn nói chính là việc cô sợ nhất."

Thẩm Quân Dao muốn phát điên, sao lại như vậy? Trình Ly Nguyệt sao lại biết cô mang thai giả? Lẽ nào bác sĩ Trần đã bán đứng cô.

Lúc này, Trần Quế Liên đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: "Lục phu nhân, xin lỗi cô, việc này tôi không thể giữ bí mật cho cô được nữa."

"Bác sĩ Trần, cô nói gì? Không cần biết cô muốn nói gì, tôi là bệnh nhân của cô, cô nhất định phải bảo vệ tôi." Thẩm Quân Dao lên tiếng cảnh cáo.

Thực ra cô đang uy hiếp và ám thị cho cô ta im miệng.

Lục Tuấn Hiên sắc mặt nghiêm trọng nhìn Thẩm Quân Dao: "Quân Dao, sao vậy? Em có việc gì giấu anh sao?"

Trình Ly Nguyệt nhìn Trần Quế Liên: "Bác sĩ Trần, người nhà họ Lục đều đang ở đây, có có gì cứ nói thẳng, cô không phải sợ gì cả, hãy nói sự thật."

"Không được nói!" Thẩm Quân Dao lập tức gào thét như điên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.