Chương trước
Chương sau
Buổi chiều ấm áp, ánh mặt trời lướt qua bệ cửa sổ, hắt vào chiếc sofa rộng lớn trong phòng khách. Trên đó có một đôi tình nhân đang quấn quít với nhau, chiếc quần rộng rãi màu xanh quân đội từ trên sofa rủ xuống tấm thảm dưới sàn nhà. Chiếc chăn quấn chặt lấy một cơ thể yểu điệu của cô gái, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt cười long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy quyến rũ của người đàn ông.

Dường như nhìn thế nào cũng không ngán, như đã lạc vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

“Còn đau không?” Bàn tay to của Dạ Lương Thành vuốt ve mái tóc mượt mà, trượt xuống sau gáy cô, cô không khỏi yên lặng như con mèo con vùi vào chân anh, híp mắt lại, đáp: “Vẫn còn hơi đau.”

Lúc ra ngoài ăn trưa, Cung Muội Muội đề nghị uống thuốc tránh thai, Dạ Lương Thành đau lòng vô cùng, tối qua là hắn thiếu suy nghĩ, không nên để cô chịu khổ như vậy.

“Tối nay anh nhất định phải đi sao?” Cung Muội Muội bĩu môi hỏi.

“Ừm! Một thời gian sau anh sẽ quay về thăm em, tin rằng chúng ta sẽ mau chóng gặp lại.”

Cung Muội Muội lập tức ngồi dậy, vịn cổ hắn, hôn một cái lên môi hắn: “Được, em chờ anh về.”

Cô vừa giang chân ngồi lên trên đùi hắn, khuôn mặt anh tuấn của Dạ Lương Thành liền hiện lên vẻ khó chịu, Cung Muội Muội mẫn cảm nhận ra được, sau đó tinh nghịch chạm vào nơi cứng rắn nhất trên người hắn: “Khó chịu hả?”

Dạ Lương Thành có chút ảo não duỗi tay ra cốc lên trán cô: “Không được sờ lung tung, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Cung Muội Muội cười ha ha, sau tối qua, cô đã rất quen thuộc với hắn! Cho nên, cô khẽ cắn môi, có chút to gan ngồi lên đùi hắn kiểm tra một chút, Dạ Lương Thành lập tức không kiềm chế được mà rên một tiếng.

“Em đã uống thuốc, em cảm thấy chúng ta có thể nắm lấy cơ hội!” Cung Muội Muội ghé vào tai hắn, mập mờ thổi hơi.

Dạ Lương Thành nghe thấy thế, cơ thể lập tức căng cứng, không cho cô nghịch ngợm: “Không phải cơ thể em vẫn còn đau sao? Em xác định em vẫn có thể chịu được?”

“Anh nhẹ nhàng một chút là không sao hết!” Cung Muội Muội cảm nhận kỹ cơ thể, hình như không còn đau nữa, hơn nữa, cô vẫn còn lưu luyến cảm giác bay bổng lên tận mây tối qua!

Lúc này, Dạ Lương Thành không muốn làm tổn thương cô, hắn cắn răng, hỏi lại một lần nữa: “Em xác định?”

Cung Muội Muội không trả lời hắn, mà khoác cổ hắn, cánh môi hồng mềm mại khẽ chạm vào đôi môi mỏng gợi cảm, chủ động hôn hắn.

Dạ Lương Thành duỗi tay, giữ đầu cô, để nụ hôn này càng sâu hơn, cuối cùng, đè cô lên ghế sofa rộng rãi, bức tường bao quanh biệt thự tạo thành không gian riêng tư bí mật, lần này người đàn ông càng làm nhiều tư thế hơn.

Thay đổi thế giới quan của Cung Muội Muội, đồng thời cũng khiến cô sung sướng đến gần ngất lịm.

Nhà họ Lục.

Sau khi Thẩm Quân Dao mang thai, Trần Hà bình thường vẫn thích chơi mạt chược cũng dần bỏ chơi. Hàng ngày ba bữa bà đều gọi điện hoặc nhắn tin hỏi Thẩm Quân Dao có ăn được không, ăn những gì, coi đứa bé trong bụng cô chính là bảo bối quý giá.

Hôm nay, bà lại mua rất nhiều đồ ăn ngon mang đến cho Thẩm Quân Dao, hầm riêng cho cô một nồi canh dân dã để cô ăn nhiều một chút.

Thẩm Quân Dao không muốn phật ý bà, chỉ đành đi qua, nhưng điều khiến cô hơi phiền chính là gần đây ngày nào Trần Hà cũng cho cô ăn rất nhiều, bây giờ vòng eo cô đã lớn hơn một vòng. Cô thật sự phải mau chóng chu toàn cái tin giả mang thai này, nếu không, tội của cô sẽ phải chịu sự trừng phạt rất lớn.

Trên bàn cơm, Lục Nhã Tình bước đến vuốt ve bụng cô, cười khúc khích nói: “Cháu của em lại lớn hơn một chút rồi.”

Thẩm Quân Dao lập tức chột dạ vươn tay ngăn lại: “ Vẫn còn chưa nhìn ra, còn nhỏ lắm.”

“Bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng dần dần sẽ lớn lên, mười tháng sau liền ra đời rồi.” Trần Hà dứt lời, nói với người làm: “Mang đồ tôi mua qua đây.”

Thẩm Quân Dao có chút ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy một lúc sau, người làm bê hai hộp màu vàng lóng lánh qua, mở ra, bên trong là hai đôi trang sức bằng bạc, bằng vàng, vòng tay, còn có hai cái khóa trường mệnh lớn nhỏ bằng vàng ròng, còn có một chiếc bát bạc và thìa bạc, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Thẩm Quân Dao lập tức ngồi không yên, có chút ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ mua những thứ này làm gì?”

“Đây đương nhiên là cho cháu trai chưa ra đời của mẹ rồi, chuẩn bị trước cho nó đấy.” Trần Hà nói với vẻ mong chờ: “Bây giờ, chỉ đợi nó ra đời, cháu trai duy nhất của nhà họ Lục, đương nhiên phải dùng những thứ tốt nhất.”

Thẩm Quân Dao gắng gượng giữ bình tĩnh, che miệng cười: “Cảm ơn mẹ.”

“Lúc nào mẹ cùng con đi bệnh viện nhé, mẹ biết một bệnh viện có thể thử máu mà xác định giới tính, hay là chúng ta đi thử đi?” Trần Hà dò hỏi Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao lập tức biến sắc, cô vội lắc đầu nói: “Không, mẹ, bây giờ con không muốn đi bệnh viện, con nhìn thấy bệnh viện là váng đầu, hơn nữa Tuấn Hiên đã nói, dù là trai hay gái, anh ấy đều thích.”

Trần Hà đương nhiên hy vọng là con trai, có điều, thấy Thẩm Quân Dao bài xích như vậy, bà chỉ có thể bỏ qua: “Vậy được rồi! Về sau, nếu con đến bệnh viện một mình, để Nhã Tình của mẹ đi cùng con.”

“Chị dâu, em lúc nào cũng rảnh hết.” Lục Nhã Tinh lại rất nhiệt tình, dù sao thì cũng là con của anh trai.

“Được, hôm nào đi bệnh viện, chị sẽ gọi em.” Thẩm Quân Dao chỉ đành ứng phó như vậy, đương nhiên đứa bé này rất nhanh sẽ biến mất.

Một lúc sau, Thẩm Quân Dao được tài xế của Lục Tuấn Hiên đón ra ngoài ăn tối, bây giờ cô lại cảm nhận được cảm giác được Lục Tuấn Hiên nâng niu trên tay như báu vật, nhưng lại dựa vào phúc phận của cái thai giả.

Trong phòng làm việc ở tập đoàn Lục thị, Lục Tuấn Hiên đang bận rộn vì những hạng mục công ty mới kêu gọi đầu tư gần đây, do thành tích sa sút, đã khiến hắn cảm nhận được nguy cơ, hơn nữa, hắn đã nhanh chóng có được một tin tức cơ mật, tin do một cổ đông ở tập đoàn Cung thị tiết lộ rằng cổ phần của tập đoàn Cung thị sẽ được phân chia một lần nữa.

Cung Dạ Tiêu rất có khả năng nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Cung thị, điều này đồng nghĩa với việc Cung Dạ Tiêu sẽ càng lúc càng lớn mạnh, hơn nữa, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội giành lại cổ phần thuộc về Trình Ly Nguyệt trong tay hắn ta.

Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng hắn, nếu như vì cổ phần của Trình Ly Nguyệt, mà để cho Cung Dạ tiêu phá hủy sự phát triển của tập đoàn Lục thị, thì mới là tổn thất lớn nhất.

Hắn sợ nhất là Cung Dạ Tiêu ra tay, hắn mà ra tay, ắt sẽ chuẩn bị kỹ càng không cho hắn ta bất kỳ đương lui nào.

Lúc trước hắn vẫn còn ý định với Trình Ly Nguyệt. Gần đây, Thẩm Quân Dao vừa mang thai, hắn liền xóa bỏ những ảo tưởng với Trình Ly Nguyệt, bây giờ, hắn sắp có con rồi, hắn sẽ không để công ty xảy ra chuyện.

“Lục tổng, xe của phu nhân đến rồi.”

“Được!” Lục Tuấn Hiên đáp một tiếng, hắn cầm điện thoại lên, bước ra cửa phòng làm việc.

Trong chiếc xe ở dưới lầu, Thẩm Quân Dao chờ đợi hắn. Hắn mở cửa ra ngồi vào trong, cô đã nũng nịu dựa vào hắn, Lục Tuấn Hiên ôm cô, cúi đầu nhìn cô vẫn còn trang điểm, tô son, hắn lập tức cau mày: “Bây giờ em là bà bầu rồi, không được đánh son nữa, không tốt cho thai nhi.”

Nụ cười của Thẩm Quân Dao hơi cứng lại: “Đây là son môi bà bầu vẫn có thể dùng, không sao.”

Bây giờ cô ta luôn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lục Tuấn Hiên đối với đứa bé này, hắn càng quan tâm, đợi đến sau khi đứa bé gặp chuyện, hắn càng căm hận nhỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.