Chương trước
Chương sau
"Giản tiểu thư, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Trình Ly Nguyệt đứng dậy, giơ bay ra phía cô.

Giản Vân cũng đưa tay bắt tay với cô: "Vì sự phát triển và lợi ích của công ty, chúng ta hãy cùng cố gắng."

Hai người cũng coi như đã chính thức gặp mặt, Giản Vân về lại phòng làm việc, điện thoại của cô đổ chuông, cô liền nhấc máy lên nghe: "Alo."

"Thế Tước thế nào?" Đầu bên kia là giọng Hoắc Yên Nhiên đang hỏi.

"Cũng không tệ, cao cấp hơn tôi tưởng tượng."

"Đừng quên cô đồng ý với tôi điều gì, hãy trông chừng mọi hành động cử chỉ của Trình Ly Nguyệt, tôi phải tìm cơ hội khiến cô ta không thể trụ lại ở giới đá quý, danh tiếng bị hủy hoại hoàn toàn."

Giản Vân trầm ngâm nói: "Tôi sẽ cố."

"Đừng quên, cô có được ngày hôm nay là nhờ tôi."

Giản Vân nhíu mày, gương mặt thoáng vẻ không hài lòng: "Tôi sẽ không quên ân tình của cô."

"Tôi đợi tin tốt lành của cô." Hoắc Yên Nhiên ngắt điện thoại.

Giản Vân cắn môi, cô đã không còn là người cầm bản thảo và CV chạy đôn chạy đáo khắp nơi năm xưa, mọi việc cô làm đều xuất phát từ lợi ích của bản thân, rốt cuộc còn nên đắc tội với Trình Ly Nguyệt hay không cô sẽ có suy nghĩ của riêng mình.

Trong tay Trình Ly Nguyệt được chia năm bản thảo thiết kế, cũng may trước đây cô đã làm trước rất nhiều, tạm thời không thiếu bản thảo, bản thảo của cô được làm thành tạp chí cao cấp để cho khách hàng lựa chọn.

Buổi chưa, Trình Ly Nguyệt gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, cô muốn mời anh đi ăn trưa, đương nhiên người trả tiền vẫn thường là anh.

Cung Dạ Tiêu đồng ý, hẹn cô ở một nhà hàng món Hoa ở gần đây, Trình Ly Nguyệt tới trước, tay cô chống cằm nhìn người đàn ông mặc comple lịch sự, cô mỉm cười say đắm.

Lần nào gặp anh, trái tim cô cũng lỗi nhịp.

Cung Dạ Tiêu kéo ghế ra, nho nhã ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Công việc thế nào? Có áp lực không?"

"Cũng được, công việc cũng không quá áp lực, Trình Ly Nguyệt mỉm cười, vô cùng tự tin.

"Đừng quá áp lực, cố gắng là được." Cung Dạ Tiêu rất thích thái độ tự tin của cô.

Trình Ly Nguyệt nhớ tới một việc, cô lo lắng hỏi: "Di chúc của ông anh vẫn chưa xuất hiện sao?"

Cung Dạ Tiêu gật đầu, không giấu cô: "Ừ! Đang đợi người đó xuất hiện, bây giờ hai chú của anh đang điều tra khắp nơi, tin rằng người đó chắc chắn cũng không muốn xuất hiện vào lúc này."

"Sợ hai người chú của anh gây bất lợi cho ông ta?"

"Có lẽ cũng là vì nguyên nhân này." Cung Dạ Tiêu nói xong liền ngẩng đầu nhìn cô: "Em yên tâm, cổ phần của ba em, anh sẽ nhanh chóng giúp em đoạt lại."

Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Tạm thời không lo việc của em, anh hãy xử lý xong việc di chúc của ông anh đi đã."

"Em yên tâm! Không có việc gì mà anh không giải quyết được cả." Nét mặt Cung Dạ Tiêu vô cùng tự tin.

Trình Ly Nguyệt tin tưởng năng lực của anh, ánh mắt cô sùng bái nhìn anh, có chút si mê.

Đôi mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn xoáy vào cô: "Em nhìn gì vậy?"

"Nhìn anh." Trình Ly Nguyệt mỉm cười nói.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt mỉm cười mê hôn: "Em thích nhìn như vậy anh sẽ cho em nhìn cả đời."

Trình Ly Nguyệt cầm chén trà lên, nho nhã đưa lên miệng, trả lời rất tự nhiên: "Được thôi! Vậy sẽ nhìn anh cả đời."

Lúc này, một giọng nữ ngọt ngào vang lên bên cạnh: "Cung tổng, chào anh, thật trùng hợp!"

Chỉ thấy một cô gái khí chất quyến rũ, Trình Ly Nguyệt nhìn thoáng qua thấy hơi quen, nhưng không biết đã nhìn thấy cô ta ở đâu.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt, hình như cũng không hề có ấn tượng về cô ấy, cô gái bối rối mỉm cười: "Chắc Cung tiên sinh quên rồi, tôi là người dẫn chương trình của kênh tài chính, hai năm trước từng phỏng vấn viết bài về Cung tiên sinh."

Cung Dạ Tiêu lúc này mới có ấn tượng, mỉm cười với cô: "Chào cô."

Cô gái dẫn chương trình vốn tưởng rằng gặp được Cung Dạ Tiêu ở đây sẽ có thể nói chuyện đôi ba câu với anh, sau đó tiếp cận tiếp để trở lên thân quen, nhưng nhìn cô gái ngồi đối diện anh, cô đành lúng túng mỉm cười: "Chúc ngon miệng, tôi đi tìm bạn của tôi đây." Nói xong, ánh mắt ái mộ liếc nhìn qua gương mặt tuấn tú, quyến rũ của Cung Dạ Tiêu, sau đó mới rời đi.

Trình Ly Nguyệt vẫn ngồi bên cạnh quan sát, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ngay lập tức đã nhận ra cô dẫn chương trình kia thích Cung Dạ Tiêu, đương nhiên, người đàn ông này đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt nữ giới.

Trình Ly Nguyệt đột nhiên rầu rĩ nhíu mày, cắn môi đang nghĩ gì đó.

Cung Dạ Tiêu lập tức phát hiện ra tâm trạng của cô, nheo mắt hỏi: "Sao vậy?"

"Xem ra ở bên cạnh em, em phải chịu áp lực rất lớn, em đang nghĩ, hay là chúng ta làm bạn thôi!" Trình Ly Nguyệt nói đùa.

Cung Dạ Tiêu mặt biến sắc, nguy hiểm nhìn cô: "Em nói lại lần nữa xem."

"Chúng ta... làm bạn đi?" Sự tự tin của Trình Ly Nguyệt giống như một quả bóng xì hơi dưới ánh mắt của anh, cô không còn lòng tin nữa.

Cung Dạ Tiêu ánh mắt ánh lên vẻ khen ngợi, chọc ghẹo nhướng mày: "Làm kiểu bạn mà có thể làm chuyện đó với em mọi lúc mọi nơi sao?"

Trình Ly Nguyệt: "..."

"Em nghĩ sao cũng được, dù sao thì cả đời này anh cũng chỉ ngủ với một mình em, em hãy chuẩn bị tâm lí trước đi." Ánh mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu ánh lên vẻ kiên định.

Trình Ly Nguyệt nuốt nước miếng, bây giờ cô chỉ cầu mong cho thể lực của anh đừng quá tốt như vậy.

"Cũng cùng lý lẽ đó, đời này em cũng chỉ có thể ngủ với một mình anh." Cung Dạ Tiêu bổ sung thêm điều khoản.

Trình Ly Nguyệt lặng im không biết nói gì, một mình anh thôi cô cũng cảm thấy khó lòng ứng phó, cô sẽ không tìm thêm người thứ hai nữa đâu.

v"Cô gái dẫn chương trình ban nãy rất xinh đẹp,vóc dáng chuẩn, khí chất hơn người, quan trọng là cô ấy thích anh." Trình Ly Nguyệt bất giác thăm dò anh.

Cung Dạ Tiêu sao có thể không biết ý định của cô! Anh nhướng mày, khẽ hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Anh có cơ hội! Hay là anh tranh thủ cơ hội này đi." Trình Ly Nguyệt cởi mở nói.

Cung Dạ Tiêu cười nhạt: "Được thôi! Thấy em nhiệt tình đẩy anh cho người phụ nữ khác như vậy, tối nay anh sẽ hẹn cô ấy ăn cơm."

Trình Ly Nguyệt sắc mặt không đổi, ngược lại còn cười rất rạng rỡ, vẻ mặt suy nghĩ cho anh: "Anh thân phận cao quý, không tiện đi hỏi số điện thoại của cô ấy, bây giờ em đi hỏi giúp anh được không? Em sẽ nói em là trợ lý của anh."

Cung Dạ Tiêu vốn nghĩ cô sẽ ghen, không ngờ cô lại nhanh nhảu tới vậy.

"Trình Ly Nguyệt, em chắc chắn muốn đắc tội anh sao?" Ánh mắt Cung Dạ Tiêu thoáng nguy hiểm, ánh lên hung quang nhìn cô.

Trình Ly Nguyệt lập tức tròn mắt kinh ngạc, trong lòng giật mình, như thế nhìn thấy đôi cánh màu đen xòe ra sau lưng anh, anh lập tức biến thành ác ma.

Cô biết hậu quả khi chọc giận anh, thông thường không phải ban ngày chịu khổ thì là ban đêm chịu khổ!

"Em đùa thôi, anh đừng coi là thật." Trình Ly Nguyệt lập tức nhụt chí mỉm cười.

"Lời em nói anh luôn cho là thật." Cung Dạ Tiêu nhân cơ hội bày tỏ tình cảm.

Hai má Trình Ly Nguyệt nóng bừng, lúc này thức ăn cũng đã mang lên hết, cô vội vàng gắp một miếng thịt vào bát của anh: "Nào, ăn thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.