Chương trước
Chương sau
Cả một nhà náo nhiệt cùng nhau ăn tối, sau bữa tối, cả nông trang bao phủ bởi một sự yên tĩnh và mênh mông khác biệt. Dù không ra khỏi cửa, chỉ ngồi trước cửa sổ cũng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao và mặt trăng tròn cực lớn.

Cậu bé quá mức vui vẻ, ăn xong cơm liền nghĩ ngay đến một việc, nó ngủ cùng baba và mami, thế nhưng lại chẳng ngờ được baba lại mau chóng cho nó ra ngoài.

Cậu bé chu mỏ, tủi thân vô cùng trở về phòng của mình, ôm lấy Tiểu Cầu Cầu cùng ngủ.

Trình Ly Nguyệt khoanh tay nhìn chằm chằm người đàn ông bước vào cửa, có chút tức giận nói, "Anh vội vã đưa Tiểu Trạch ra ngoài thế làm gì? Cho con ngủ cùng chúng ta không được sao?"

"Không được, đã sắp bốn tuổi rồi, không thể cứ dính lấy chúng ta mãi được. Có yêu con cũng phải để cho nó học cách tự lập." Cung Dạ Tiêu từ chối một cách rất có lí.

Nếu như người khác nghe được cũng sẽ cho rằng Cung Dạ Tiêu muốn bồi dưỡng con trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng khi vào tai Trình Ly Nguyệt thì ý nghĩa chẳng được như vậy.

"Anh nói tới nói lui như vậy chỉ là để tiện cho việc làm chuyện xấu với em buổi tối thì có. Anh đừng có tưởng là em không biết." Trình Ly Nguyệt không vui đâm một nhát tới, "Em đi chăm con ngủ rồi sẽ trở lại."

Cung Dạ Tiêu nở nụ cười ám muội, trầm giọng nói: "Vậy anh sẽ đợi em trên giường."

Trình Ly Nguyệt tới bên cậu nhóc, thấy con cũng đang buồn ngủ. Vì ban ngày đã nô đùa quá mức, đến buổi tối con trai cũng đã thâm mệt rồi.

Trình Ly Nguyệt cúi đầu, hôn lên trán nó, "Ngủ đi! Mami ngủ với con."

Cậu bé lập tức chớp chớp đôi mắt đáng yêu nói, "Mami, mami có thể mau cùng baba sinh một em gái không? Nếu như vậy thì con sẽ có người để chơi cùng rồi!"

Trái tim Trình Ly Nguyệt không khỏi nhói lên, con trai quá cô đơn rồi.

"Ừm! Ba mẹ đang xem xét." Trình Ly Nguyệt khẽ cười vuốt ve đầu nó, không một lời từ chối, nhưng cô biết rằng, cô và Cung Dạ Tiêu không hề có dự định này.

Sau khi cậu nhóc ngủ, Trình Ly Nguyệt trở lại phòng mình, chỉ thấy Cung Dạ Tiêu cũng không nằm xuống, mà cầm lấy tài liệu dựa vào giường xem. Hắn đã tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen, lồng ngực rộng lớn hiện rõ dưới ánh đèn, phô bày rõ sự gợi cảm của hắn.

"Tiểu Trạch ngủ rồi sao?" Cung Dạ Tiêu nhíu mày hỏi.

"Ừm! Cả ngày hôm nay nó đã chơi đến phát mệt rồi!" Trình Ly Nguyệt nói xong, ngồi bên người hắn, nhìn đống tài liệu bằng tiếng anh đầy phức tạp, nếu cho cô xem loại tài liệu này, cô sẽ đau đầu chết mất.

Trình Ly Nguyệt vén chăn lên chui vào, buồn ngủ nói: "Anh không ngủ sao?"

Cung Dạ Tiêu lập tức đặt tài liệu lên tủ cạnh giường, cười vô cùng ám muội: "Đến đây, em vội thế hả?"

Trình Ly Nguyệt nghiêng mặt đi, không muốn để ý tới hắn nữa, ý của cô chỉ là muốn ngủ thôi có được không hả? Sao lại nghĩ tới cái đó rồi chứ?

"Ly Nguyệt..." Người đàn ông lập tức quấn lấy, ôm cô vào trong lòng.

Khuôn mặt trái xoan của Trình Ly Nguyệt dán lên lồng ngực dày rộng của người đàn ông, miệng khẽ cằn nhằn: "Đêm nay không được, đi ngủ đi! Hôm nay em mệt rồi."

Đêm nay sao có thể không làm gì chứ? Cung Dạ Tiêu cảm thấy sức khỏe dồi dào đến mức có thể làm nguyên một đêm.

"Ngoan, cho anh đi." Đôi môi mỏng gợi cảm của Cung Dạ Tiêu khẽ hôn lên tai cô dụ dỗ.

"Không muốn..." Trình Ly Nguyệt khăng khăng từ chối, cô không muốn bị làm mệt chết đâu.

"Anh thề là anh sẽ nhẹ nhàng mà!" Cung Dạ Tiêu cho rằng cô sợ đau!

Trình Ly Nguyệt vẫn lắc đầu, chỉ đem mặt chôn vào lồng ngực của hắn. Thế nhưng cô nào đâu biết rằng, từng hơi thở của cô sớm đã như lông chim quét qua lồng ngực của người đàn ông, khiến cho cơ thể hắn cứng lại.

"Được, anh đồng ý với em, đêm nay chỉ làm một lần! Làm xong một lần anh sẽ để em nghỉ ngơi, được chứ? Xin em đấy." Cung Dạ Tiêu nhượng bộ.

Trình Ly Nguyệt vốn đã rất buồn ngủ, nhưng nghe thấy người đàn ông này cực kỳ nhẫn nại mà thỏa hiệp với mình, cô không kìm nổi mà xì một tiếng, cười rộ lên trong lòng hắn. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Anh mà cũng có lúc đi xin người khác ư?"

Sắc mặt Cung Dạ Tiêu khẽ tối lại, môi mỏng khẽ mở, "Vậy em có đồng ý không?"

Vốn Cung Dạ Tiêu còn đang nửa nằm nửa ngồi, Trình Ly Nguyệt vừa cảm thấy người đàn ông này có chút nguy hiểm liền lập tức quay đầu định đưa lưng về phía hắn, thở hổn hển nói: "Không đồng ý!"

Cô vừa muốn xoay người, lại bị người đàn ông ấn trở lại lần nữa, cái ấn này khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô áp đúng vào bộ phận mẫn cảm nhất của hắn.

Trình Ly Nguyệt muốn lăn ra ngất luôn tại chỗ, nhất định là hắn cố ý!

Cung Dạ Tiêu cũng dễ chịu mà hừ nhẹ một tiếng, phản ứng kinh người, vào lúc Trình Ly Nguyệt đang buồn bực muốn ngẩng đầu lên, bàn tay đáng ghét của hắn lại áp xuống, cả gương mặt đỏ bừng thân mật dán vào người hắn.

"Cung Dạ Tiêu, anh..." Trình Ly Nguyệt muốn nổi giận.

Song, Cung Dạ Tiêu tất nhiên cũng chẳng muốn trêu cô như vậy nữa, hắn kéo mạnh một cái, áp cả người cô dưới thân mình, tìm tới bờ môi thơm ngọt của cô trức tiếp tiến tới.

Hơi thở mạnh mẽ của đàn ông ập tới, không cho phép cô cự tuyệt. Vào giờ phút này, người đàn ông chỉ muốn yêu cô, ra sức yêu thương cô.

Trong sự yêu kiều của người con gái, hắn lại lần nữa được như ý nguyện chiếm lấy cô.

Sáng sớm.

Khi Trình Ly Nguyệt vẫn còn đang mơ màng, người đàn ông hôn một cái, "Mau dậy đi sâu lười, không phải em muốn đi ngắm núi tuyết sao?"

Trình Ly Nguyệt mở đôi mắt vẫn đang lơ mơ, còn dám nói cô là sâu lười? Đêm qua ai làm một mạch tới rạng sáng không cho cô ngủ hả?

Trình Ly Nguyệt nghĩ tới buổi leo núi tuyết đã mong chờ từ lâu, vẫn mau chóng rời giường đánh răng rửa mặt, mặc bộ đồ leo núi bó sát người, ở dưới cũng mang giày thể thao, hoàn toàn là một bộ dáng tiêu chuẩn để leo núi.

Cung Dạ Tiêu cũng mặc một bộ thể thao màu tím than cùng nhãn hiệu, hai người một đỏ một hồng nom lại khá ăn ý với nhau.

Cậu nhóc nghe nói baba và mami muốn đi leo núi, cũng nóng lòng muốn thử, thế nhưng tiếc rằng nó lại quá nhỏ, căn bản không thể đi đường xa tới vậy chỉ đành từ bỏ. Sau đó, đợi nó lớn rồi nhất định cũng sẽ tới núi tuyết chơi một lần.

Cung Dạ Tiêu lái một chiếc xe việt dã xuất phát, trang bị đầy đủ, Trình Ly Nguyệt cũng phấn khởi vô cùng, toàn bộ tế bào vận động đều nhảy ra, cô cảm thấy mình có thể leo được nửa quả núi.

Cung Dạ Tiêu rất thông thuộc con đường này, chiếc xe băng qua hai hàng cây to bên đường, vào giờ phút này, cả con đường kéo dài tít tắp cho tới nơi xa không có một bóng xe, cảnh sắc ngoài cửa sổ to lớn lại tươi mát, nghe thêm chút nhạc lại khiến người ta có một loại hứng thú khác thường.

"Lát nữa em có thể leo được bao nhiêu thì leo bấy nhiêu, đừng cố quá." Cung Dạ Tiêu nhắc nhở cô.

"Em có thể leo được đến nửa." Trình Ly Nguyệt tự tin nói, nói xong còn hỏi hắn: "Anh thì sao?""

"Mỗi lần anh đều leo đến đỉnh, có điều hôm nay anh sẽ chỉ đi cùng em thôi."

"Anh yên tâm, em cũng không yếu như anh tưởng đâu." Trình Ly Nguyệt cảm thấy không thể để hắn coi thường.

Đây là một ngọn núi vô cùng thích hợp cho việc leo trèo, mỗi năm đều có vài người chuyên nghiệp tới leo, hơn nữa theo ước định của chuyên gia, ngọn núi tuyết này rất an toàn, sẽ không xảy ra những sự cố như tuyết lở, bởi càng lên cao thì lượng tuyết lại càng ít đi, dần dần đến độ lộ ra vài mỏm đá.

Sau khi xe việt dã dừng lại hai người mới phát hiện rằng, trên con đường đã có một hàng dài xe việt dã đỗ ở bên. Xem ra hôm nay cũng không ít người tới leo núi, Trình Ly Nguyệt lại càng hưng phấn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.