Chương trước
Chương sau
Lần này Trình Ly Nguyệt rên lên khe khẽ, khiến anh tiến sâu hơn, ngậm lấy lưỡi cô, tay luồn ra sau cổ cô, ôm thật chặt, biến nụ hôn này mỗi lúc một mãnh liệt.

Mặc dù Trình Ly Nguyệt không cự tuyệt anh nhưng cũng không phối hợp, thực ra trong lòng cô vẫn rất căng thẳng và sợ hãi, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình vẫn phải dính dáng tới đàn ông.

Cánh tay còn lại của Cung Dạ Tiêu trượt xuống tới eo cô, luồn thẳng vào.

Cô ngoan ngoãn, e ấp, khiến anh giúp như một vị vua, khống chế toàn bộ, điều này khiến toàn thân anh nóng bừng, hơi thở nặng nề.

Hai cơ thể mềm mại tiếp xúc không một kẽ hở.

Mọi đường nét cơ thể trở lên căng thẳng khiến vết thương của Cung Dạ Tiêu cũng bị kích thích, máu chảy nhanh hơn như thể mang theo những nhân tử đang lao nhanh vào huyết quản.

Anh cảm thấy vùng eo đau nhói, nhưng anh định mặc kệ, lúc này anh muốn chiếm lấy cô.

Chiếm lấy cô bất chấp tất cả, không thể đợi thêm được nữa.

Tay Trình Ly Nguyệt nắm chặt sofa, nhưng sofa vừa căng lại đàn hồi, cô không nắm được, thế là cô đành giơ tay ôm lấy eo anh, vì cơ thể cô cảm thấy vô cùng nóng nực và bứt dứt.

Cung Dạ Tiêu đang nỗ lực trồng những trái dâu mọng trên cổ cô, ánh mắt sâu thẳm lúc này vô cùng gợi cảm và quyến rũ.

"Khó chịu không? Anh sẽ nhanh chóng giải thoát cho em." Giọng nói gợi tình và quyến rũ.

Trái tim Trình Ly Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay nhỏ bé của cô ôm bừa lên eo anh, toàn thân mềm nhũn.

Lúc này anh nhiệt tình như lửa, khiến người ta không thể từ chối.

Trình Ly Nguyệt không khỏi nhớ về cái đêm bốn năm về trước, lẽ nào họ cũng đã trải qua như thế này sao?

Khi đó, cô hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ thấy giống như nằm trên giàn lửa, tới sáng ngày hôm sau, cảm giác đau rát khiến cô bây giờ nghĩ lại cũng vẫn nhớ như in.

Tay cô nắm giữ sờ xoạng lung tung, đột nhiên, cô chạm vào vết thương của anh, lập tức hỏi: "Cung Dạ Tiêu... vết thương của anh..."

"Không sao." Cung Dạ Tiêu nói.

Cô đưa tay xoa nhẹ lên trên mặt băng bó vết thương, bỗng nhiên đầu ngón tay cô hơi nóng, hình như có dịch gì đó chảy ra, Trình Ly Nguyệt vội vàng giơ tay lên chỗ mắt có thể nhìn thấy được...

Lập tức, cô thở gấp: "Cung Dạ Tiêu, anh chảy máu rồi..."

"Mặc kệ nó." Cung Dạ Tiêu vừa hôn vừa nói, lúc này anh đã hoàn toàn mất lí trí, cho dù mất nửa tính mạng anh cũng vẫn muốn chiếm lấy cô trước đã.

Anh có thể không có lí trí nhưng Trình Ly Nguyệt thì sắp choáng váng, cô giơ tay đẩy lên ngực anh: "Để em xem vết thương của anh."

"Trình Ly Nguyệt, đêm nay em đừng tìm lí do gì nữa hết." Cung Dạ Tiêu thở dốc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như thể bị cô đắc tội, tỏ vẻ không vui.

Trình Ly Nguyệt cả giận trừng mắt nhìn anh: "Em không lấy lí do, vết thương của anh chảy máu rồi."

"Cơ thể anh anh tự biết." Cung Dạ Tiêu nói xong, ngón tay thon dài tháo cúc trên áo sơ mi, vén áo màu sẫm lên, lập tức vết thương ở eo anh lộ ra ngoài.

Chỉ thấy vết thương hôm qua đã băng bó kĩ càng hôm nay lại bắt đầu rỉ máu, vô cùng nổi bật.

Trình Ly Nguyệt muốn ngừng thở, anh ta không thiết sống nữa sao.

"Em tự cởi hay anh cởi đây?" Cung Dạ Tiêu mặc kệ vết thương đang rỉ máu.

Trình Ly Nguyệt nổi giận: "Hôm nay không làm gì nữa hết, chúng ta mau tới bệnh viện."

"Làm xong rồi đi." Cung Dạ Tiêu cố chấp, anh tin rằng mình có thể kiên trì hơn một giờ đồng hồ.

Trình Ly Nguyệt thở dài: "Nếu như anh không đi tới bệnh viện, tối nay anh cũng đừng hòng làm gì."

"Em... Trình Ly Nguyệt, em thật hay thay đổi." Cung Dạ Tiêu tức tối.

"Con gái thường hay thay đổi, giờ anh mới biết à?" Trình Ly Nguyệt nói xong, bước vào phòng ngủ lấy cho anh một chiếc áo mới: "Mặc vào rồi chúng ta đi."

Cung Dạ Tiêu toàn thân hưng phấn khó chịu, nhưng cô gái này đã phá hoại toàn bộ không khí ân ái mà anh gây dựng.

Cho tới khi đi tới xe, sắc mặt Cung Dạ Tiêu vẫn sa sầm, Trình Ly Nguyệt biết gần đây có một bệnh viện, cô lái xe đưa Cung Dạ Tiêu tới đó.

Bác sỹ là một người phụ nữ, cô ấy nhìn vết thương của Cung Dạ Tiêu xong liền chú ý tới vết hôn trên cổ Trình Ly Nguyệt, cô lập tức nghiêm túc khuyên nhủ: "Hai vị ít nhất hai tuần nữa mới được quan hệ, đàn ông một khi hưng phấn, máu huyết sẽ lưu thông nhanh hơn, khiến vết thương khó lành."

Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, chúng tôi sẽ chú ý."

Hai tuần? Cung Dạ Tiêu nghe xong, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tối nay anh đã không thể đợi, giờ lại phải đợi hai tuần?

Bác sỹ băng bó xong, Trình Ly Nguyệt lái xe đưa anh về khách sạn, Cung Dạ Tiêu thấy cô đứng ngoài cửa không định vào, anh nhíu mày: "Hôm nay ngủ với anh."

"Bác sỹ nói anh không được quá hưng phấn." Trình Ly Nguyệt lắc đầu.

"Anh cần có người chăm sóc." Cung Dạ Tiêu nói xong liền ấn nhẹ vào eo: "Em nhẫn tâm để anh một mình ở đây."

Trình Ly Nguyệt thực ra có thể ở lại, vì Tiểu Trạch ngủ cùng với dì Mai, buổi tối cô đã nói với dì Mai rồi, không cần lo họ không tìm được cô.

"Được, em sẽ ở lại, chúng ta ngủ hai phòng." Trình Ly Nguyệt vẫn ghi nhớ lời dặn của bác sỹ.

Cung Dạ Tiêu rầu rĩ nhìn cô, cảm giác muốn chạm vào nhưng lại không thể chạm thực sự sẽ giày vò anh chết mất.

Trình Ly Nguyệt ở lại, cô cũng rất mệt, cô bước vào phòng ngủ, đóng chặt cửa.

Cung Dạ Tiêu cũng rất mệt, mặc dù không thể chạm vào cô nhưng tối nay mối quan hệ căng thẳng của hai người cuối cùng cũng được cởi mở, cô ngủ ở phòng bên cạnh vô hình chung cũng khiến anh an tâm hơn, đêm nay là đêm anh ngủ ngon nhất trong những ngày qua.

Sáng sớm.

Trình Ly Nguyệt mở choàng mắt, vội vàng đẩy cửa bước ra, bước vào phòng của Cung Dạ Tiêu, cửa phòng không đóng, anh cũng chưa ngủ dậy.

Trình Ly Nguyệt ngồi bên mép giường, nhìn anh đang ngủ say, khóe miệng hơi mỉm cười, xem ra cô không thích hợp hận một người, hận người khác sẽ rất mệt mỏi, nếu không thể hận vậy thì hãy chọn lựa không hận!

Khi Trình Ly Nguyệt định đi ra ngoài thì không biết anh đã dậy từ lúc nào, đưa tay giữ chặt lấy cô, Trình Ly Nguyệt sợ đụng vào vết thương trên eo anh lập tức ngoan ngoãn nằm gối đầu lên ngực anh: "Anh dậy chưa vậy?"

"Ừ! Chúng ta cùng đi ăn sáng." Đối với anh, có thể ở bên cạnh cô, sống cuộc sống ngày cơm ba bữa cũng vô cùng thú vị.

"Được thôi!" Trình Ly Nguyệt không từ chối anh.

"Ăn xong cơm anh muốn đi thăm con."

"Anh không định về nước sao?"

"Khi nào em về thì anh mới về." Nói xong ánh mắt Cung Dạ Tiêu lộ vẻ khẩn cầu nhìn cô: "Ly Nguyệt đồng ý với anh được không? Sau khi về nước chúng ta tiếp tục sống cùng nhau, hoàn thành thỏa thuận một năm với ông anh, một năm sau, anh sẽ nghĩ cách."

Trình Ly Nguyệt bất giác nghĩ tới một người, cô mím môi: "Vậy Hoắc Yên Nhiên thì sao?"

"Việc này liên quan gì tới cô ta? Anh chỉ muốn có em, người anh thích là em, cả đời này chỉ cần mình em."

"Vậy một năm sau, ông anh bắt anh dẫn Tiểu Trạch về thì làm sao?"

Cung Dạ Tiêu nheo mắt, ngẫm nghĩ sau đó cười đáp: "Vậy anh sẽ đi cùng em và con, rời khỏi nhà họ Cung."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.