Chương trước
Chương sau
Dạ Lương Thành vẫn hôn chặt môi cô một hồi mới buông ra, mỉm cười xoa nhẹ đầu cô: "Được rồi, đi thôi!"

Trong phòng làm việc của tổng bộ trưởng, Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội nói rõ mọi việc, tổng bộ trưởng cũng hoàn toàn không thể ngờ rằng người gây ra chuyện này là Nhậm San San, ông cũng trầm ngâm.

Nhậm San San là nhân viên phiên dịch và nhà ngoại giao xuất sắc của bộ ngoại giao, lần này vì tình cảm mà phạm sai lầm, về tình có thể tha thứ, tổng bộ trưởng nói với Cung Muội Muội: "Cung Muội Muội, tôi đồng ý thay cô xin lỗi chủ tịch, và thừa nhận với ông ấy đây là lỗi của Nhậm San San, cho hỏi cô có thể tha lỗi cho cô ấy và không công khai việc này được không?"

Cung Muội Muội nghe xong biết tổng bộ trưởng muốn bảo vệ Nhậm San San, cô nghĩ rồi nói: "Tôi có thể tha thứ cho cô ta, song tôi muốn đổi chức vụ, không muốn làm việc dưới quyền cô ta."

Nhưng lúc này ánh mắt Dạ Lương Thành trùng xuống, lạnh lùng nói: "Không được, việc này nhất định phải công khai."

Nếu như không công khai, Cung Muội Muội căn bản không thể ở lại phòng phiên dịch, vì muốn giữ lại Nhậm San San mà để cô phải chịu những lời chỉ trích gièm pha của bộ ngoại giao sao?

"Việc này..." Tổng bộ trưởng nhìn anh, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

"Nhậm San San nếu có dũng khí chịu trách nhiệm thì cô ta có thể tiếp tục ở lại bộ ngoại giao, cô ta dám làm thì phải dám chịu, đừng hòng để Muội Muội gánh tội giúp cô ta." Dạ Lương Thành tuyệt đối không thể để người con gái mình thích phải chịu uất ức.

Cung Muội Muội vừa rồi nể mặt tổng bộ trưởng mới đồng ý, nhưng lúc này, có Dạ Lương Thành nói giúp cô, cô lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm kích nhìn anh.

Tổng bộ trưởng vốn muốn Cung Muội Muội không làm lớn chuyện, như vậy ông vẫn có thể giữ lại một đại tướng, nhưng Dạ Lương Thành can thiệp vào việc này thì ông ta không thể làm vậy, ông ta đành thở dài: "Được thôi! Tôi sẽ xử lý việc này, trả lại công bằng cho Cung Muội Muội, và điều chỉnh chức vụ của cô ấy, cô ấy luôn xuất sắc và yêu nghề, tôi sẽ thăng chức cho cô ấy thành nhân viên phiên dịch chính thức."

Kết quả xử lý như vậy, Dạ Lương Thành rất hài lòng, khi anh đứng dậy liền dắt tay Cung Muội Muội: "Hôm nay Cung Muội Muội có thể xin nghỉ phép buổi chiều không?"

"Được, tôi sẽ cho cô ấy nghỉ phép buổi chiều." Tổng bộ trưởng đương nhiên không muốn đắc tội với vị thủ trưởng này, bởi sức ảnh hưởng của anh ta trong quân đội và chính giới khiến ông không thể đắc tội.

Ra khỏi phòng của tổng bộ trưởng, Cung Muội Muội ngượng tới mức muốn dứt tay ra khỏi tay anh nhưng Dạ Lương Thành vẫn nắm rất chắc, không để cô vùng ra, ngược lại còn cười rất ranh mãnh: "Sao vậy?"

"Đừng dắt nữa! Anh dắt tay em như vậy mọi người sẽ nhìn thấy."

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, anh có thể lớn tiếng tuyên bố với mọi người em là bạn gái của anh." Dạ Lương Thành mỉm cười.

"Đừng... đừng làm vậy."

"Tại sao?"

"Vì em sẽ trở thành người khiến các cô gái khác ngưỡng mộ, đố kị, nói không chừng nước miếng của họ cũng đủ nhấn chìm em, coi như em cầu xin anh, đừng khiến em nổi tiếng như thế có được không." Cung Muội Muội chớp mắt nài nỉ.

Dạ Lương Thành biết bây giờ cô vẫn đang che giấu thân phận, nếu như biết cô là em giá của Cung Dạ Tiêu, e rằng người bợ đỡ cô sẽ không ít, anh đành phải kìm nén không tuyên bố để cô sau này có thể yên tâm đi làm.

"Được, vậy anh đợi em ở trong xe." Dạ Lương Thành nói xong liền bước lên trước rời đi.

Cung Muội Muội nhìn theo bóng anh nở nụ cười hạnh phúc.

Cô trở về phòng làm việc, lúc này mọi người vẫn đang chỉ trỏ gièm pha, nhưng cô đã hoàn toàn không quan tâm, về tới nơi cô liền bắt đầu thu dọn đồ dùng cá nhân của mình.

"Muội Muội, em sao vậy? Em thực sự phải nghỉ việc sao?" Lưu Diễm ngạc nhiên hỏi.

Cung Muội Muội mỉm cười: "Không phải, em thu dọn đồ, em đã được đổi chức vụ khác rồi."

Lúc này, Nhậm San San hai mắt đỏ sọng bước tới, khoanh tay trước ngực, oán hận nói với cô: "Cung Muội Muội, cô hãy đợi đấy, tôi sẽ không dừng lại ở đây đâu, bản thân không có bản lĩnh phải để đàn ông tới giúp giải quyết."

Cung Muội Muội bật cười: "Đúng thế! Tôi có còn cô thì không."

Lúc này Nhậm San San tức muốn phát điên, cô tay quay ngoắt đầu bỏ đi.

"Hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?" Lưu Diễm mơ hồ hỏi.

"Không có gì, chiều nay tôi nghỉ phép." Cung Muội Muội thu dọn đồ đạc cá nhân cất vào trong một chiếc hộp nhỏ sau đó bê đi.

Khi cô đi qua, có hai viên chức nữ lớn tiếng nói: "Loại người này đi là tốt, đúng là con sâu làm rầu nồi canh."

"Đúng vậy đấy, không có cô ta, phòng phiên dịch chúng ta càng yên bình."

Cung Muội Muội quay đầu nhìn họ: "Rất tiếc, tôi không nghỉ việc, mai tôi vẫn đi làm."

Hai cô gái kia lập tức nghẹn lời, mấy giây sau một người hỏi: "Cô vấn còn tới làm gì? Không phải đã bị đuổi việc rồi sao?"

"Ai nói vậy? Đâu có đâu!" Cung Muội Muội cười xong liền bỏ đi, mặc kệ họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô đi rồi, tổng bộ trưởng liền bước ra khỏi phòng làm việc của mình, sắc mặt sa sầm tuyên bố: "Về việc của Cung Muội Muội, tôi hi vọng người phạm lỗi chủ động đứng ra nhận lỗi và tích cực sửa chữa sai lầm."

"Bộ trưởng, lẽ nào không phải là lỗi của Cung Muội Muội sao?"

"Không phải, cô ấy không có lỗi, là có người cố tình lấy đi một trang trong chỗ tài liệu của cô ấy, khiến cô ấy dịch không đầy đủ, gây ra sai sót của chủ tịch lần này."

"Trời ơi! Là ai vậy?"

"Ai vậy? Hết việc làm rồi sao mà lại đi làm việc thất đức như thế?"

"Không phải Cung Muội Muội, lẽ nào chúng ta oan uổng cho cô ấy?"

Lập tức, cả phòng làm việc xôn xao, ai cũng tò mò và suy đoán, không biết là người nào đã gây ra sai sót lần này.

Lúc này ánh mắt tổng bộ trưởng nhìn về phía văn phòng của Nhậm San San, hi vọng cô ta có thể chủ động ra mặt nhận lỗi.

Nhậm San San sắc mặt tái nhợt, bên ngoài mọi người suy đoán mỗi lúc một lớn tiếng, gần như khiến cô ta suy sụp, tinh thần cô ta mỗi lúc một căng thẳng, khiến cô ta không tài nào thở nổi.

"Là ai? Dám làm mà không dám chịu? Vẫn không chịu đứng ra nhận lỗi sao! Chưa bao giờ thấy người nào ác độc tới vậy." Có một cô gái lớn tiếng mắng.

Sau đó lại có một cô gái nữa lên tiếng: "Đúng vậy, không muốn người khác được yên thân đây mà! Có biết việc này ảnh hưởng thế nào tới phòng phiên dịch chúng ta hay không?"

Cuối cùng Nhậm San San đành bước ra, cô ta bước tới cửa, mọi người đang ồn ào lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô, Nhậm San San nhắm chặt mắt, buộc phải thừa nhận: "Là tôi, tôi đã lấy đi một trang tài liệu của Cung Muội Muội, là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi với mọi người, xin lỗi."

Lập tức, cả phòng im phăng phắc, vô cùng kì dị.

Hình tượng lạnh lùng xinh đẹp của Nhậm San San thường ngày lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, có không ít người đang đợi xem cô ta mất mặt, bây giờ rất nhiều người toại nguyện.

Nhậm San San nói xong liền lao về phòng làm việc, cầm túi chạy ra ngoài cửa.

Sau lưng là tiếng ồn ào nhốn nháo, những người từng mắng Cung Muội Muội lúc này đều có cảm giác tự vả vào mặt mình, vô cùng đau rát, không ngờ là Nhậm San San.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.