Chương trước
Chương sau
Trình Ly Nguyệt nói xong, mặt không khỏi đỏ bừng, ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt anh, và không cần nhìn cô cũng biết anh đang rất đắc ý!

Cô tỏ tình với anh rồi.

Lúc này, đôi lông mày sắc như kiếm của Cung Dạ Tiêu mới giãn ra, ánh mắt mừng vui rạng rỡ.

Tối nay, vệ sĩ vẫn chưa về, bác sĩ không có ở đây, chỉ có y tá, hơn nữa trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

"Lại gần hơn một chút!" Cung Dạ Tiêu ra lệnh cho cô gái đang e thẹn cúi đầu.

Trình Ly Nguyệt đang bối rối! Nghe anh nói vậy liền ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với với đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của anh, trong đó lấp lánh thứ ánh sáng mà cô không hề xa lạ, đó là ánh mắt khi rung động tình cảm.

"Anh... Anh muốn làm gì vậy!" Trình Ly Nguyệt càng cúi đầu thấp hơn nữa.

"Hôn em!" Cung Dạ Tiêu rất thẳng thắn.

"Không được..." Trình Ly Nguyệt quay mặt đi từ chối, anh không lo dưỡng thương vẫn còn muốn ức hiếp cô, cô không chấp nhận.

Khi anh không bị thương cô đã bị ức hiếp quá đáng lắm rồi, bây giờ anh bị thương, anh vẫn còn định ép buộc cô sao?

"Nếu em không lại gần tôi sẽ ngồi thẳng dậy, vết thương rách ra là lỗi tại em." Cung Dạ Tiêu uy hiếp cô.

Chỉ cần cô quan tâm tới anh, mọi uy hiếp của anh đều vô cùng hiệu quả.

Quả nhiên, anh vừa nói ra, Trình Ly Nguyệt lập tức lo lắng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, anh ta còn chê vết thương chưa đủ lớn, máu chảy chưa đủ nhiều sao? Bị thương mà vẫn còn bướng bỉnh vậy đó.

"Mau lên nào." Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhìn cô bất mãn.

Trình Ly Nguyệt nhìn gương mặt nam tính gợi cảm, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định dường như không hôn anh sẽ không chịu thôi.

Trình Ly Nguyệt mím chặt môi hồng mềm mại, đôi mắt to đen nhánh căng thẳng chớp chớp, môi tiến sát về phía anh.

Cung Dạ Tiêu chê cô quá dụt dè, đang định rướn người dậy thì bị Trình Ly Nguyệt phát hiện ra, lập tức hai tay giữ chặt lấy vai anh, đứng dậy, môi hồng chạm vào làn môi mỏng của anh cưỡng hôn.

Cung Dạ Tiêu trở thành đối tượng bị cưỡng hôn, cảm giác này đây là lần đầu tiên.

Nhìn lại Trình Ly Nguyệt, một gối quỳ ở mép giường, ấn chặt hai bên vai anh, môi hồng hôn mạnh trên môi anh, đích thị là tư thế nữ ở trên nam ở dưới.

Khi Trình Ly Nguyệt nhận ra hành động của mình quá bạo dạn lập tức xấu hổ thu người lại, anh sao có thể chấp nhận được?

Hai cánh tay anh lập tức giữ chặt sau gáy cô, mạnh bạo tách môi cô ra, tấn công khoang miệng ngọt ngào.

Ánh mắt anh nóng bỏng, cho dù bị thương cũng không hề ảnh hưởng tới tư thái mạnh mẽ của anh khi hôn.

Trình Ly Nguyệt thở dốc liên hồi, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng không dám, sợ quá mạnh tay khiến anh bị đau, nhưng nếu không đẩy...

Cô sắp ngất xỉu mất, người cô bỗng trở lên nóng bừng...

Trời ơi!

Chết mất thôi!

Lúc này mà vẫn bị anh quyến rũ.

Cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra, dường như hơi thở cũng gấp gáp hơn, trong căn phòng yên tĩnh, không khí ngập tràn yêu thương, Trình Ly Nguyệt giống như bị trúng tà, cứ thế bị Cung Dạ Tiêu đang bị thương ức hiếp.

Cung Dạ Tiêu cũng không hề dễ chịu, bên này đang bị thương nhưng toàn thân nóng bừng khó chịu, anh nghĩ, nếu như anh không bị thương, việc giúp cha cô gột bỏ oan khuất cũng chỉ trong hai ngày này, anh chiếm lấy cô thì đã sao?

Bây giờ anh bị thương, thực sự đã cản trở hứng thú của anh, muốn chiếm lấy cô cũng chỉ có thể nhìn vậy thôi.

Trình Ly Nguyệt nửa đêm quay về trông con, Cung Dạ Tiêu không cho cô xuống nữa, bảo cô ở lại phòng nghỉ ngơi.

Bên ngoài, mọi người tranh luận kịch liệt về sự việc tấn công lần này, người không biết chuyện đều cho rằng nhà giàu nào đó gặp vận xui, người biết chuyện như Lục Hải, người nhà họ Cung thì đang suy đoán một việc.

Cung Dạ Tiêu đã chết chưa?

Lục Hải là người dàn dựng toàn bộ sự việc, ông ta đương nhiên dám chắc rằng khi đó Cung Dạ Tiêu đang ở trên xe, vì dọc đường ông ta có phái người theo dõi, tận mắt chứng kiến Cung Dạ Tiêu đã lên chiếc xe đó.

Chỉ có điều khi đó hiện trường quá tối, xung quanh lại có mười mấy chiếc xe buộc phải dừng lại, cục diện hỗn loạn, người của ông ta không nhìn thấy Cung Dạ Tiêu đi đâu, chỉ sau khi cảnh sát tới mới phát hiện ra trong xe có một lái xe đã chết, Cung Dạ Tiêu ngồi ở ghế sau đã biến mất.

Lục Hải sau khi nhận được câu trả lời này thì vô cùng giận dữ, ông ta vốn muốn xác định Cung Dạ Tiêu chết tại chỗ, nhưng không ngờ đám ngốc đó thậm chí không biết được cả việc Cung Dạ Tiêu đã được cứu đi.

Bây giờ trong lòng ông ta vô cùng bất an, ông ta không dám chắc Cung Dạ Tiêu có chết ở hiện trường hay không, nhưng chiếc xe đó cuối cùng đã cháy thành một đống tro tàn, chỉ còn mỗi khung xe.

Theo người của ông ta mô tả, sau khi rocket bắn trúng xe, xe đã bị khí của vụ nổ hất văng, lộn mười mấy mét trên đường mới dừng lại, hơn nữa khi đó lửa cháy ngùn ngụt trong xe, cuối cùng là một tiếng nổ lớn hơn nữa.

Lục Hải đang nghĩ, Cung Dạ Tiêu được cứu sau vụ nổ hay là được cứu trước vụ nổ.

Đương nhiên là ông ta hi vọng Cung Dạ Tiêu được cứu sau tiếng nổ thứ hai, vì khi đó cho dù Cung Dạ Tiêu có lớn mạng, có được ông trời ưu ái thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng bây giờ, Cung Dạ Tiêu ở đâu?

Ông ta không hề có manh mối nào cả.

Lúc này, Cung Dạ Tiêu mất tăm mất tích, khiến Lục Hải đứng ngồi không yên.

Cung Nghiêm cũng đang tìm kiếm Cung Dạ Tiêu sau khi bị thương, chỉ có điều ông ta không hề có manh mối gì, ông ta phái người tới bên ngoài căn hộ của Cung Dạ Tiêu nhưng hai ngày nay chỉ thấy vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu đưa đón mẹ con Trình Ly Nguyệt tới trường học như bình thường, hơn nữa người của ông ta cũng chụp được hình hai mẹ con họ cười nói vui vẻ, vì thế ông ta cho rằng ngay cả hai mẹ con họ cũng không biết Cung Dạ Tiêu gặp chuyện.

Vì thế ông ta không hề tìm kiếm ở chỗ hai mẹ con Trình Ly Nguyệt, tuy nhiên không ai biết rằng, Cung Dạ Tiêu ở trong một phòng trong khu chung cư này.

Đây cũng chính là quyết định của Cung Dạ Tiêu trước khi hôn mê, khi đầu óc còn không tỉnh táo.

Hai ngày này, điều Cung Dạ Tiêu hài lòng nhất chính là anh không nhận được điện thoại của ông mình, nói như vậy có nghĩa là cho dù ông biết việc này nhưng cũng không nghi ngờ đó là đoàn xe của anh.

Chỉ có điều việc này không thể giấu lâu, anh nghĩ nếu như chú anh phát giác đó là đoàn xe của anh chắc chắn sẽ nghĩ cách buộc anh xuất hiện.

Chớp mắt đã bốn ngày kể từ khi anh gặp sự cố, chiều ngày thứ năm, Cung Dạ Tiêu nhận được một cuộc điện thoại, liên quan tới vụ án của ba Trình Ly Nguyệt, cuối cùng người của anh đã tìm được chứng cứ có sức thuyết phục nhất, chỉ cần Trình Ly Nguyệt yêu cầu tòa án xét xử lại, Lục Hải sẽ không thể thoát tội.

Khi Cung Dạ Tiêu nhận điện thoại, Trình Ly Nguyệt cũng nghe ở bên cạnh, cô vô cùng kích động.

Cuối cùng mối thù của ba cô cũng đã có thể báo rồi sao?

"Rót cho anh một cốc nước được không?" Cung Dạ Tiêu nói với cô.

Trình Ly Nguyệt rời đi, Cung Dạ Tiêu mới nói với cấp dưới ở đầu dây bên kia: "Vừa nãy anh nói gì?"

"Cung tổng, tôi nghi ngờ Lục Hải đã biết được việc chúng ta đang điều tra ông ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.