Chương trước
Chương sau
Sáng sớm

Thời điểm Trình Ly Nguyệt đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác được thằng bé rời khỏi giường nhưng không tài nào mở mắt ra được: "Con trai, để cho mami ngủ thêm mười phút nữa được không? Mười phút sau mami đưa con đến trường."

"Mami, hôm nay là thứ bảy, con không phải đi học." Thằng bé nói bên tai cô: "Mẹ có thể ngủ tiếp!"

Trình Ly Nguyệt mở hé mắt "ồ" lên một tiếng: "Thứ bảy à! Được rồi! Cho mẹ ngủ thêm một lát nữa, ngoan!"

"Dạ! Mami ngủ đi! Con đi tìm daddy." Nói xong, thằng bé liền trèo xuống giường.

Trình Ly Nguyệt rất buồn ngủ, đêm qua cô trằn trọc đến ba giờ mới ngủ được, cô thực sự mắc chứng mất ngủ rồi.

Cung Dạ Tiêu dậy rồi, thằng bé trèo lên giường nằm trong lòng hắn. Thời điểm thằng bé yên lặng nhìn hắn, hắn liền mở mắt, con mắt long lanh mê hồn thể hiện tinh thần vô cùng...

Tuy rằng ngủ chưa đầy sáu tiếng, nhưng tinh thần hắn khôi phục rất nhanh so với người thường.

"Mami đâu?" Cung Dạ Tiêu ôm cậu nhóc hỏi.

Thằng bé nằm soài trên ngực hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Mami vẫn chưa đậy, mami nói muốn ngủ thêm một lúc nữa."

"Mami tối qua ngủ muộn sao?"

"Con không biết! Lúc con ngủ mami vẫn chưa ngủ."

Cung Dạ Tiêu chớp chớp mắt, dạo gần đây hình như cô ấy có vẻ tiều tụy đi nhiều, lẽ nào do cô buổi tối không ngủ?

"Daddy ngày hôm nay đưa con đi đâu chơi?"

Cung Dạ Tiêu suy nghĩ một hồi, vuốt ve đầu thằng bé, cười: "Daddy hôm nay sẽ dẫn con đến một nơi rất vui có được không?"

"Ở đâu? Vậy một lát nữa con có nên đánh thức mami không?"

"Không cần, ngày hôm nay để mami ở nhà ngủ, daddy đi cùng con có được không?" Cung Dạ Tiêu nhẹ giọng dụ dỗ, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

"Ồ! Được rồi! Con thấy mami cũng rất buồn ngủ! Vậy để mami ngủ thêm một lát vậy."

"Ừm! Chúng ta dậy thôi, một lát nữa liền xuất phát." Cung Dạ Tiêu ngồi dậy, ôm lấy thằng bé.

Trình Ly Nguyệt mơ màng ngủ đến mười giờ, cô nghĩ rằng chỉ ngủ có mười phút, ai dè đã ba giờ trôi qua rồi. Cô nhìn điện thoại, lập tức bị dạo hết hồn rồi, vội vàng bật dậy. Trời ơi! Thằng bé còn chưa được ăn sáng.

Trình Ly Nguyệt nhanh nhanh chóng chóng hất chăn xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài: "Tiểu Trạch..."

Vừa bước ra khỏi cửa, Trình Ly Nguyệt liền có cảm giác chỉ có một mình cô ở nhà. Cô lập tức đi đến phòng ngủ của Cung Dạ Tiêu, căn phòng trống rỗng, không có tiếng thằng bé đáp lại, bọn họ đi ra ngoài cả rồi.

Trình Ly Nguyệt hít sâu một cái. Lúc này cô đương nhiên biết Cung Dạ Tiêu mang con đi đâu. Nếu không chừng, phải tối nay hắn mới đưa thằng bé về!

Trình Ly Nguyệt đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, cô nghe thấy di động trong phòng cô kêu lên. Cô lập tức trở về phòng, vội lấy điện thoại, là Cung Dạ Tiêu gọi tới.

Tâm trạng nhất thời trở lên phức tạp, cô hít sâu một hơi, ngữ khí giả vờ vừa mới tỉnh dậy nghe điện thoại: "Alo!"

"Em còn đang ngủ?" Giọng Cung Dạ Tiêu trầm thấp hỏi.

"Ách...còn đang ngủ, anh đưa Tiểu Trạch ra ngoài rồi sao?" Trình Ly Nguyệt mơ mơ màng màng hỏi.

"Ừm! Tôi mang Tiểu Trạch đi rồi, có thể tối nay muộn một chút mới đưa thằng bé về được." Quả nhiên Cung Dạ Tiêu sẽ nói vậy.

Đúng là nằm trong dự liệu của cô, cô làm bộ thoải mái cười cười: "Tốt! Anh mang nó đi đi! Tôi hôm nay hơi mệt, muốn ngủ thêm một chút nữa, nhớ cho con ăn nhiều một chút."

"Đêm qua em không ngủ sao? Làm sao lại mệt như vậy? Cơ thể không thoải mái sao?" Cung Dạ Tiêu tỏ vẻ quan tâm hỏi cô.

"Không có! Cái kia đến rồi, cho nên rất mệt." Trình Ly Nguyệt lập tức viện ra một lý do.

Cô nghĩ cô nói tới cái kia, Cung Dạ Tiêu có thể sẽ hiểu được.

"Được, buổi trưa em đừng nấu cơm, tôi sẽ gọi trợ lý của tôi mang cơm đến cho em."

"Không cần, tôi tùy tiện ăn cái gì đấy cũng được."

"Không phải em vừa nói đến cái kia sao? Thân thể suy nhược sao? Còn tùy tiện ăn linh tinh?" Giọng Cung Dạ Tiêu có chút không vui.

Trình Ly Nguyệt nhất thời không nói được lời nào, cô cắn môi: "Như vậy phiền trợ lý của anh quá."

"Ngoan ngoãn ở nhà chờ" Cung Dạ Tiêu nói xong liền cúp điện thoại.

Trình Ly Nguyệt liếc mắt một cái, cả thân thể tê liệt ở trên giường, hắn thực sự mang Tiểu Trạch đi rồi. Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Nhà họ Cung sao?

Vẫn là cô đoán đúng. Một lát sau, Cung Dạ Tiêu đang ở trong vườn nhà họ Cung gọi điện cho cô. Tiểu Trạch đang chơi bóng với Sài Sài ở trên sân cỏ vô cùng vui vẻ. Cung Dạ Tiêu nhìn con, không khỏi thở nhẹ một hơi, thằng bé hiện giờ vẫn không biết cái nhà này vẫn không hoan nghênh mẹ nó!

Nếu như biết rồi, thằng bé sẽ đau lòng như thế nào?

Trong phòng khách, có hai người chú của Cung Dạ Tiêu – chú lớn Cung Nghiêm, chú nhỏ Cung Húc, ngoài ra còn có các thành viên trong gia đình. Chú lớn chỉ sinh một cậu con trai, 27 tuổi, nhỏ hơn Cung Dạ Tiêu một tuổi, hiện giờ đang quản lý trong tay một công ty thi trường. Cung Húc sinh một đôi nam nữ còn nhỏ tuổi, cậu con trai 17 tuổi, cô con gái 22 tuổi. Ba tiểu bối này đều là em họ của Cung Dạ Tiêu.

Thế nhưng, tình cảm giữa Cung Dạ Tiêu và bọn họ đều không được thân thiết, thậm chí có phần xa cách. Nguyên nhân chủ yếu vì trước đây gia tộc tranh đấu đã kéo dãn mối quan hệ máu mủ này ra.

Cung Dạ Tiêu cũng không muốn cùng bọn họ thân thiết, bởi vì hắn không thích hai người chú này đến gần.

"Dạ Tiêu, buổi tiệc đêm nay tất cả đều xử lý tốt hết chưa? Không có vấn đề gì chứ?" Ông cụ Cung hỏi hắn.

"Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa." Cung Dạ Tiêu gật đầu cười nhạt.

"Năng lực làm việc của Dạ Tiêu chúng ta đều có thể yên tâm." Cung Nghiêm cười nói.

"Anh hai nói đúng, nhưng mà tại sao anh cả chị dâu không thu xếp về tham dự? Mấy năm rồi bọn họ đều vắng mặt." Cung Húc nói một câu.

Sắc mặt ông cụ Cung quả nhiên có chút khó coi. Ông "hừm" nhẹ một tiếng: "Bọn họ còn bận chăm lo cho tửu trang của mình, mỗi năm vào thời gian này đều phải hái nho, không có thời gian mà đến."

Cung Dạ Tiêu quét qua khuôn mặt của chú hai, trong đôi mắt lóe lên một tia lạnh.

Khóe miệng Cung Húc khẽ nhếch lên, ông ta đương nhiên biết bản thân đang chọc giận chai trai mình. Nhưng mà nghĩ đến tập đoàn Cung Thị đều nằm trong tay hắn, cơn tức này vẫn luôn nằm sâu trong lòng ông ta! Con trai của mình cũng đã thành niên, nhưng Cung Dạ Tiêu luôn nắm chặt tập đoàn Cung Thị trong tay, sau này con trai ông ta còn gì để mà phát triển? Chẳng lẽ chỉ đến tập đoàn Cung Thị tìm một chức danh thôi sao?

Trong ánh mắt con trai Cung Nghiêm – Cung Thừa Vĩ cũng có chút đố kị, không cam lòng. Cùng một độ tuổi, ông nội năm đó chỉ để Cung Dạ Tiêu đi tham gia tranh quyền thừa kế mà không cho hắn tham gia. Sau khi cha hắn thất bại, đến hắn cũng không được sờ vào sự vụ của tập đoàn Cung Thị. Hiện tại, tuy hắn đã nắm trong tay một công ty thị trường, nhưng so với tập đoàn Cung Thị có sản nghiệp khắp toàn cầu kia, công ty hắn có là gì? Còn không bằng một số lẻ của Cung Thị.

Gia tộc nhà họ Cung vẫn luôn âm thầm tranh đấu, nhưng ở ngoài mặt mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ hòa thuận.

Buổi trưa.

Trình Ly Nguyệt ngồi ở trên ghế sô pha xem phim, cô lúc lại những bộ xem cô yêu thích trước đây để xem lại. Cung Dạ Tiêu không để cô nấu cơm, cô chỉ đành chờ trợ lý đưa cơm tới.

Tầm 12 giờ, chuông cửa chợt vang lên, cô nhìn qua mắt mèo, là Dương Nhan, cô vội vàng mở cửa, có chút ngại ngùng nói: "Trợ lý Nhan, làm phiền cô rồi."

"Không phiền phức, Trình tiểu thư, tôi mang đến cho cô một ít canh bổ dưỡng, cô mau dùng cho nóng!"

"Ách! Tại sao cô biết tôi cần bồi bổ cơ thể?" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc nói.

"Cung tổng nói cô đang trong kì kinh nguyệt, cần phải bồi bổ."

====
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.