Chương trước
Chương sau
Cô chỉ tò mò rằng, người phụ nữ sinh con cho Cung Dạ Tiêu dụng mạo ra sao? Đẹp không?

Trong căn hộ

Thằng bé có bài tập về nhà là vẽ một bức tranh bảo vệ môi trường, người lớn có thể hỗ trợ. Ở phương diện hội họa, Trình Ly Nguyệt có thể giúp con, nhưng cô không có ý định giúp đỡ, cô muốn con tự mình phát huy năng lực bản thân.

Thằng bé đã ăn xong bữa tối, đang ở trong phòng suy nghĩ về bức tranh của nó. Điều này khiến cho Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt có vẻ an nhàn hơn.

Trình Ly Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, còn Cung Dạ Tiêu đi vào phòng sách. Hơn nửa tiếng sau hắn vẫn chưa đi ra, chắc là đang xử lý công việc.

Sắp đến chín giờ, Trình Ly Nguyệt đẩy cửa phòng con ra, nhìn thằng bé nghiêm túc cắm cúi tô màu. Bức tranh vẽ một ống xả ô tô, xung quanh có rất nhiều người đeo khẩu trang, trên trời mây đen đang trôi. Toàn cảnh bức tranh miêu tả cảnh khói bụi thật giống. Trình Ly Nguyệt hài lòng, xoa xoa đầu thằng bé: "Con trai vẽ tốt lắm."

"Mami cũng thích bức tranh này sao?"

"Thích, rất có ý nghĩa." Trình Ly Nguyệt khen ngợi, thằng nhóc này có tài năng vẽ thiên phú, sau này có thể bồi dưỡng niềm đam mê này của nó.

"Vậy con mang cho daddy xem nhé." Nói xong, cậu nhóc cầm lấy bức họa, vui vẻ chạy ra ngoài. Điều khiến trẻ con vui nhất là được sự khen ngợi của người lớn.

Trình Ly Nguyệt theo thằng bé đi đến cửa phòng sách, lễ phép gọi cửa, nói vọng vào trong: "Daddy, con có thể vào trong không."

Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp của Cung Dạ Tiêu: "Có thể, con vào đi."

Cậu nhóc lúc này mới mở cửa bước vào, chỉ nhìn thấy Cung Dạ Tiêu ngồi trước máy tính, hình như đang viết thư điện tử. Thấy thằng bé đi vào, hắn lập tức bỏ công việc sang một bên, ánh mắt tươi cười chào đón thằng bé.

"Daddy, xem tranh con vẽ này." Thằng bé lấy bức hình cho hắn xem.

Cung Dạ Tiêu cúi đầu xem tỉ mỉ bức tranh: "Đẹp lắm, rất có tính giáo dục, ai dạy con vẽ cái này?"

"Là con tự nghĩ."

"Giỏi quá."

"Vâng, con cảm ơn daddy, con vẽ xong rồi có thể xem phim hoạt hình không? Con chỉ xem 30 phút thôi rồi con đi ngủ." Thằng nhóc thương lượng.

Cung Dạ Tiêu đưa tay hôn trên trán thằng bé, có chút dung túng nói: "Được, đi xem đi, nhưng phải nhớ xem xong rồi phải đi ngủ."

"Dạ." Cái đầu nhỏ của cậu nhóc gật mạnh một cái.

Trình Ly Nguyệt đứng ở cửa nhìn hai cha con đối thoại, khóe miệng cô không tự chủ mà nhếch lên, ánh mắt đầy ý cười. Ánh mắt cô và hắn chạm nhau, nhưng cô không hề trốn tránh, trái lại còn cười với hắn. Trong ánh mắt đều hiện rõ lên tình yêu thương con.

Cung Dạ Tiêu nói với cô: "Có thể mang cho tôi một tách trà không?"

"Đêm nay anh phải làm việc rất muộn sao?"

"Có một hội nghị online vào lúc hai giờ sáng." Cung Dạ Tiêu lười biếng dựa vào thành ghế, giữa hai hàng long mày như có vài tia ủ rũ.

Trái tim Trình Ly Nguyệt thắt lại, người đàn ông này thật không dễ dàng gì. Bề ngoài hào quang chói lóa, nhưng hắn cũng phải chịu rất nhiều áp lực mà người khác không thể tưởng tượng được. Hơn nữa thân phận hắn càng tôn quý, tài sản càng khổng lồ thì trách nhiệm trên đôi vai hắn càng nặng.

Trình Ly Nguyệt bước đến cạnh máy lọc nước, lấy cốc rồi thả vài lá trà, ướp trà rồi mang vào phòng đặt trên bàn làm việc của hắn.

Cô thuận tiện liếc số liệu giao dịch phức tạp đang hiển thị trên màn hình. Nếu như nhìn thêm vài lần nữa chắc đầu óc cô nổ tung lên mất.

"Vậy anh làm việc đi! Tôi đi xem Tiểu Trạch." Trình Ly Nguyệt không muốn quấy rầy hắn.

Cô vừa định rời đi, cánh tay hắn liền dùng lực kéo cô, thân thể không thăng bằng khiến cô ngã vào lồng ngực của người đàn ông kia.

Cô kinh ngạc một hồi rồi ngẩng mặt lên, khuôn mặt anh tuấn phi phàm của hắn cách cô rất gần. Cô hô hấp mạnh, tim đập loạn xạ, hắn muốn làm gì?

Hôn tôi chúc ngủ ngon đi, để nửa đêm tôi đỡ phải đến phòng em." Giọng của Cung Dạ Tiêu khan khan ám muội.

"Anh... đừng cho Tiểu Trạch nhìn thấy." Trình Ly Nguyệt sợ con nhìn thấy những chuyện này, thằng bé còn quá nhỏ, cô không muốn truyền vào đầu óc thằng bé những chuyện này.

"Yên tâm, thằng bé đã mấy ngày không xem phim hoạt hình rồi, lúc này e rằng một giây cũng không rời bước khỏi màn hình ấy chứ." Cung Dạ Tiêu hiểu rõ con trai hắn.

Trình Ly Nguyệt nhất thời á khẩu. Dựa sát vào lòng hắn như thế này, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Cô không giãy giụa, không biết tại sao khi dựa vào lồng ngực hắn, cô cảm thấy rất ấm áp và bình yên.

Điều này khiến cô sinh ra cảm giác bịn rịn lưu luyến không muốn rời.

Cung Dạ Tiêu giơ tay ra, ngòn tay nóng bỏng rơi xuống vành tai trái của cô, vén vài lọn tóc rơi xuống lên, hắn vẫn chưa bỏ tay xuống, vành tai non mềm liền trở thành đồ chơi trong tay hắn.

Trình Ly Nguyệt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơn nữa thân thể như có một luồng hơi nóng đang cuộn trào, cô cảm thấy hơi ngứa ở trên bờ vai.

Mà giờ khắc hắn kề sát cô, trong hô hấp của cô, hơi thở của người đàn ông này quyện quanh, làm rối loạn tâm tư cô, đầu óc cô dường như trống rỗng đi vài phần.

Chuyện gì cũng không thể suy nghĩ được.

Giờ khắc này, người phụ nữ nằm trong ngực hắn ngoan như một chú mèo con. Bị hắn véo véo tai, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài như có một tầng sương mờ, cặp môi hồng khẽ nhếch lên, trong nét thanh thuần đáng yêu lại lộ ra sự quyến rũ mê hoặc chết người.

Cung Dạ Tiêu như bị mê hoặc, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng rơi trên môi cô.

Trình Ly Nguyệt vốn đã bị hắn trêu chọc đến mức thân thể mềm nhũn. Lúc hắn hôn cô, cô lại càng cảm thấy cơ thể run rẩy kích thích.

Rõ ràng nói nụ hôn chúc ngủ ngon, nụ hôn chào buổi sáng chỉ là hôm phớt thôi, nhưng người đàn ông này đều khiến nụ hôn trở nên sâu đậm.

Trình Ly Nguyệt ngây ngô chống đỡ, không biết nên làm thế nào cho phải, không thể đáp lại, cũng không thể dứt ra.

Trong không khí, ngoại trừ tiếng tim đập, tiếng hít thở, còn có âm thanh môi lưỡi ám muội.

Cơ thể Trình Ly Nguyệt tê dại một hồi, như có dòng điện chạy khắp tứ chi vậy.

Thời điểm hắn buông cô ra, đôi chân cô mềm nhũn đứng không vững. Cung Dạ Tiêu vội vàng đưa tay ra đỡ, cười nhẹ: "Mới có như vậy đã không chịu được rồi sao, xem ra em thích thú hơn tôi tưởng tượng đấy."

"Ai thích?"

Trình Ly Nguyệt thẹn thùng đỏ bừng mặt, hơi thở không đều, cô không dám nhìn vào ánh mắt hắn, người đàn ông này thật đáng ghét, dám giễu cợt cô.

Trình Ly Nguyệt từ trong phòng sách đi ra, quả nhiên thấy thằng bé nhìn màn hình ti vi không chớp mắt, ti vi đang chiếu đại chiến người máy mà thằng bé thích nhất.

Trình Ly Nguyệt tranh thủ quay về phòng chỉnh đốn tâm tình. Vào lúc này, trái tim cô vừa nóng vừa đập loạn nhịp, khuôn mặt hồng ửng, đầu lưỡi vẫn còn hơi tê tê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.