Cô quả nhiên ngoan ngoãn không cự tuyệt hắn... Hôn đến cuối cùng, não Trình Ly Nguyệt thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, đôi mắt cô ướt nhẹp, vừa bất lực vừa lộ ra vẻ khẩn cẩu nhìn người đàn ông, như đang cầu xin hẳn buông tha.
Cung Dạ Tiêu cười nhẹ, rút môi lại, đôi môi nhếch lên cười tỏ ý hài lòng, khen một tiếng: "Biểu hiện không tệ."
Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, cúi thấp đầu, thân thể tê dại khó chịu, hiện lên vẻ thâm tình khiến cô cảm thấy xa lạ, khiến cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cung Dạ Tiêu cũng không khá hơn chút nào, giờ phút này, đáy mắt hắn cũng lóe lên sự khắc chế và ẩn nhẫn mãnh liệt, hắn đột nhiên trầm giọng nói:"Chúng ta về nhà thôi."
Trong lúc hô hấp không thuận, dĩ nhiên Trình Ly Nguyệt không cự tuyệt, lòng cô đang rối loạn.
Xe của Cung Dạ Tiêu chạy thẳng đến chung cư với tốc độ rất nhanh.
Trong xe, tỏa ra nồng nặc hơi thở hormone nam tính, đầu Trình Ly Nguyệt vẫn mông lung, trống rỗng như không thể nghĩ được gì, bờ môi bị người đàn ông mút hơi sưng lên, nhiệt độ khiến người ta đỏ mặt vẫn còn ở đó.
Xe đứng dưới hầm để xe của chung cư, xuống xe, Cung Dạ Tiêu giống như người bảo vệ thay cô mở cửa.
Lúc Trình Ly Nguyệt bước xuống, cánh tay Cung Dạ Tiêu đã thân mật chạm vào, lúc này, như có một loại ăn ý, không cần nói nhưng hai người đều hiểu.
Vào trong thang máy, sự nóng rực trong ánh mắt của Cung Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2687762/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.