Trình Ly Nguyệt chạy về phòng, đóng cửa lại, con tim vẫn đập liên hồi, cô thở dốc, cũng không biết phải làm sao.
Tốn hết một khoảng thời gian cô mới nghĩ thông suốt, cô không hiểu thế giới của đàn ông, cũng không muốn hiểu, vì dứt khoát không nghĩ ngợi nữa.
Cô đẩy cửa ra, thấy Cung Dạ Tiêu đã ngồi vào bàn ăn rồi, Trình Ly Nguyệt ngồi xuống đối diện anh, mặt hơi đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi im lặng.
Nhưng, Cung Dạ Tiêu lại nhìn cô vài lần, trong mắt lóe lên tia sáng thú vị, thưởng thức dáng vẻ đỏ mặt của cô, nghĩ đến trong đầu lúc nãy đều là hình dáng của cô mới vui sướng, ý cười càng nhiều hơn.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt với anh, "Ăn cơm thì lo ăn cơm đi."
Cung Dạ Tiêu quả thật đã đói rồi, món ăn cô nấu cũng hợp với khẩu vị của anh, anh uống những mấy bát cháo.
Dọn dẹp bát đũa xong xuôi, khi Trình Ly Nguyệt đi ra, bỗng nhiên không biết phải làm gì nữa, thế là cô về phòng đóng cửa xem tin tức.
Trong văn phòng Tập đoàn Lục Thị.
Một bóng dáng thướt tha bước ra từ thang máy, Thẩm Quân Dao xách theo một phần điểm tâm, mặt mày trông có hơi tiều tụy, dáng vẻ trông hơi đáng thương chứ cũng chẳng còn xinh đẹp như trước đây.
"Lục phu nhân, cô tới rồi à."
"Chồng tôi đâu?"
"Lục Tổng đang nghỉ ngơi ở trong phòng."
Thẩm Quân Dao đi thẳng về phía cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2687715/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.