Trái tim Trình Ly Nguyệt thắt lại, mặt cũng đỏ bừng, cái thìa cô vừa ăn qua....
Cung Dạ Tiêu dường như nhìn ra được vẻ ngại ngùng của cô, khi con trai đưa thìa tới, anh đã nhiệt tình ngậm lấy.
Trình Ly Nguyệt thở gấp, anh ta cố ý đúng không?
"Đã ăn qua nước bọt của nhau rồi, còn để ý cái này ư?" Cung Dạ Tiêu nhìn cô, nở nụ cười tà ác.
Trình Ly Nguyệt bị sặc, vội vàng nhìn con trai, phát hiện cậu bé đang đắm chìm vào ly kem của cậu, hoàn toàn không nghe họ nói chuyện, cô thở phào, trợn mắt với anh, "Đừng nói bậy."
Ăn xong bữa tối trở về chung cư.
Trình Ly Nguyệt ăn rất no, cô ngồi trên sofa không muốn cử động
Cung Dạ Tiêu dẫn cậu bé vào phòng tắm, tắm rửa cho cậu.
Khoảng 9 giờ tối, dỗ cậu bé đi ngủ.
Cung Dạ Tiêu bước ra, nhìn cô đang ngồi ngây ngẩn trên sofa, anh cau mày bước đến.
"Đừng nói là ảnh hưởng đến não rồi nhé! Ngày mai đi làm kiểm tra cụ thể đi."
Tất nhiên não Trình Ly Nguyệt không bị gì, cô lắc đầu nói: "Không cần đâu."
"Đầu óc vốn đã không tốt, giờ lại bị đụng trúng, thì em lại càng ngốc hơn rồi." Cung Dạ Tiêu khoanh tay trước ngực.
"Này, anh có lòng thương xót người khác không hả! Tôi bị thương rồi mà anh cũng cười nhạo tôi?" Trình Ly Nguyệt thấy anh ta đang ngứa đòn mà.
"Người khác đánh em, sao em không chạy? Chịu đánh suông như vậy? Còn xảy ra trong văn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2687696/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.