"Được rồi, em ăn được thì tôi cũng ăn được." Cung Dạ Tiêu không muốn làm phiền cô.
"Tôi không vấn đề gì, bụng dạ tốt, ăn gì cũng được, chỉ lo cho anh thôi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn anh.
"Tôi cũng không kén chọn như em nghĩ đâu." Cung Dạ Tiêu nhướng mày nói.
"Được rồi, không vấn đề gì thì ăn thôi."
"Baba, mami cũng ăn nhanh lên, con ăn xong một nửa rồi này." Cậu nhóc khoa trương.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười, cầm đũa lên, mùi vị ngon hơn trong tưởng tượng, Cung Dạ Tiêu cũng bắt đầu ăn, rõ ràng vị cay cũng cay hơn anh nghĩ một chút.
Ba người chăm chú ngồi ăn, ăn xong còn đi mua sắm.
Nửa giờ đồng hồ sau, hai người ăn gần xong, cậu nhóc chỉ còn lại một ít cơm, cậu ta cũng thực sự không thể ăn được nữa.
"Mami, con không ăn hết rồi, làm sao đây?" Cậu nhóc chu môi.
"Ăn no chưa?" Trình Ly Nguyệt cũng không ép buộc con.
"Con ăn no lắm rồi, không tin mẹ sờ bụng con mà xem." Nói xong cậu bé ưỡn bụng ra cho Trình Ly Nguyệt sờ.
Trình Ly Nguyệt sờ bụng cậu, đã căng tròn rồi.
Cậu nhóc lập tức hỏi: "Mami, con đã ăn no chưa?"
"Rồi, vậy không cần ăn nữa." Nói xong, Trình Ly Nguyệt nhìn người đàn ông ngồi uống trà ở đối diện, nhìn thật kĩ, ý, sao mặt anh ta lại đỏ bừng lên vậy, chắc chắn là do quá cay.
"Anh không sao chứ?" Trình Ly Nguyệt quan tâm hỏi.
"Không sao!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười, đỏ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2687671/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.