Đây là bản năng của Trình Ly Nguyệt, sau khi bị ức hiếp sẽ có hành động phản xạ như vậy.
Trên gương mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiểu hiện ra mờ mờ dấu năm ngón tay, Trình Ly Nguyệt xem lại tay của mình, cũng giật mình.
Trời đất! Cô đánh anh ta?
Trong lúc cô ngây người ra.
Đột nhiên, người đàn ông cúi người xuống, cả khuôn mặt anh tuấn đưa sát lại gần một cách đáng sợ, nhịp thở của cô dừng lại, lần này thay vào đó là lùi về sau một bước.
"Cô dám đánh tôi?" Giọng anh ta trầm khàn, toát ra mùi nguy hiểm nồng nặc.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh anh ta, ngay cả đến một câu chửi mắng cũng không có, vậy mà người phụ nữ này dám đánh anh ta?
Khuôn mặt nhỏ của Trình Ly Nguyệt thoáng qua nét kinh hoàng sợ sệt, nhưng miệng vẫn muốn trả treo, " Anh đáng bị đánh mà, ai bảo anh vừa nãy có hành động khốn nạn...."
Sắc mặt anh ta tức khắc trở nên tối sầm khó coi, "Cú tát này cho cô nợ trước, khi có thời gian, tôi sẽ đòi lại."
Nói xong, anh ta quay người đi khỏi một mạch.
Trình Ly Nguyệt thở ra một hơi dài, sắp bị dọa chết khiếp rồi mà, cảm giác đau rát ngay lòng bàn tay nóng bừng, chứng tỏ cú tát ban nãy của cô không hề nhẹ chút nào.
Đáng đời, cô thầm hố một tiếng.
Về đến giường, cô cúi đầu xem khuôn mặt đẹp trai của con trai đang say ngủ, cô thở một hơi dài, tại sao con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2687517/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.