Cô im lặng, cô nói không lại anh, nhưng mà anh vẫn không buông tay.
Lam Cảnh Y cúi đầu thử đẩy ngón tay của anh ra, nhưng mà đẩy được một ngón thì ngón đó lại cong về. Cho dù cô cố gắng như thế nào, tay của cô vẫn bị anh nắm chặt, nhìn bộ dáng khó chịu của cô, bỗng nhiên Giang Quân Việt nở nụ cười: “Hoặc là cô nói với tôi ai đưa cho cô chùm chìa khóa kia, tôi sẽ buông cô ra.”
“Là Phi Ly.” Cô buột miệng nói ra: “Bây giờ anh nên buông tôi ra rồi chứ?” “Phi Ly, Giản Phi Ly đúng không?” Anh nói lại cái tên mà cô vừa nói ra, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, anh nhớ rõ trên tư liệu của cô có ghi trong đại học Giản Phi Ly là người bạn trai duy nhất của cô. Quả nhiên cái chùm chìa khóa này không thể mất được: “Haha, tốt lắm, tốt lắm, vậy tôi tìm giúp cô.” Ở một hơi rượu, ánh mắt của anh càng trở nên mơ màng, bàn tay ấm áp đã thật sự buông cô ra, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cả người thuận thế dựa ngược lên trên ghế sa lon, dường như muốn tiến vào giấc mộng đẹp.
Rượu, đúng là một thứ tốt, có thể làm cho người ta muốn say thì say, muốn ngủ thì ngủ.
Cũng chỉ có anh mới biết được, mặc kệ uống bao nhiêu rượu, chỉ cần thực dậy, anh vẫn sẽ luôn tỉnh táo.
“Giang Quân Việt, anh thức dậy, anh thức dậy đi.” Một bàn tay nhỏ bé lo lắng lay bờ vai của anh, anh nghe thấy nhưng không muốn nhúc nhích, chỉ mặc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758500/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.