“Là mẹ anh không muốn chúng ta ly hôn sao?” Lam Cảnh Y giật mình liếc mắt nhìn qua Lục Văn Đào, tầm mắt lại dừng ở trên người bác gái thoạt nhìn vẫn còn bộ dáng thướt tha như cũ. Bà ta nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ trên dưới năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, cô không biết vì sao mẹ của Lục Văn Đào lại không muốn bọn họ ly hôn.
“Là tôi không muốn ly hôn, không liên quan gì đến mẹ tôi.” Lục Văn Đào nhàn nhạt nói: “Tiểu Tuyết cũng tới, cô ấy đã thừa nhận là nhân lúc tôi uống say đã cầm tay tôi ký trộm thỏa thuận ly hôn kia, cho nên bản thỏa thuận ấy vốn không hề có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.”
Quả nhiên Lam Cảnh Y lại nhìn thấy thêm một người phụ nữ khác ở đây, chính là Mạch Tiểu Tuyết. Chỉ là lúc này Mạch Tiểu Tuyết đã không còn vênh váo tự đắc giống như lần trước cô gặp nữa, mà cô ta chỉ ngồi trên một chiếc ghế cách đó không xa bình tĩnh nhìn Lục Văn Đào đến ngẩn người.
Lam Cảnh Y nhớ rõ mình từng nói cho dù cô có nhường vị trí bà Lục này ra, thì Mạch Tiểu Tuyết cũng không thành vợ của Lục Văn Đào được đầu. Bây giờ xem ra, lời cô nói đã thật sự linh nghiệm.
“Lam Cảnh Y, nếu như cô đồng ý không ly hôn, vậy thì vụ kiện này sẽ không cần tiến hành nữa, cô xem đi, quyền quyết định là ở cô.”
Lam Cảnh Y nhắm mắt lại, nếu như không tiến hành thì cô cũng sẽ trực tiếp thua, nhưng nếu tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/758498/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.