Chương trước
Chương sau
"Cô Lam, cô có biết địa chỉ của công ty chúng tôi không?" 
"Biết, tôi biết chứ, đúng mười giờ ngày mai tôi sẽ có mặt." Lam Cảnh Y liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là chín giờ sáng, cô sửa soạn lại quần áo của mình một chút. Mười phút sau cô mới bước ra khỏi tiểu khu, bây giờ chân cô đang bị thương, cho nên phải sắp xếp thời gian hợp lý hơn một chút. Chỉ có năm phút, cô phải tính toán xem làm sao có thể gặp được bác sĩ, sau đó đến Giang thị trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đó là một trong những công ty tốt nhất thành phố T, đãi ngộ cho nhân viên cũng rất tốt. Nghe nói chỉ cần vào được Giang thị, cho dù phải làm nhân viên dọn vệ sinh cũng sướng hơn chỗ khác. 
Buông điện thoại xuống, Lam Cảnh Y vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa nhanh chóng sửa soạn, rất nhanh cô đã trang điểm xong, cô chỉ trang điểm sơ qua nhưng lại tố viền mắt đậm một chút, nếu không sẽ không giấu được quầng thâm mắt. 
Nghĩ đến mấy công ty mình đã phỏng vấn đều không có kết quả, cô bực tức đến nỗi nghiến răng dậm chân. Lần này Lam Cảnh Y đi giày cao gót, cô cố gắng nhét chân vào, tuy đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn tự nhủ phải nhịn, vì công việc và bát cơm của mình, cô nhất định phải cố gắng. Nếu không, ngay cả cửa hàng ở chợ đêm cũng không thể tiếp tục kinh doanh được, nghĩ tới những món đồ trang sức nhỏ bị quản lý trật tự cướp mất, cô không thể kìm lòng mà rơi nước mắt. 
Năm mươi phút sau, Lam Cảnh Y đến tòa nhà Giang thị đúng giờ, cô ngẩng đầu nhìn, nơi này là thiên đường làm việc mà rất nhiều người trẻ tuổi như cô mơ ước được tuyển chọn. Nhưng cô cũng nghi ngờ bản thân mình, ngay cả công ty nhỏ cũng không thèm để mắt tới cố, liệu một công ty lớn như thế này có thể nhận cô vào làm không? 
Trong lòng Lam Cảnh Y bỗng cảm thấy hơi lo sợ, nhưng cảm giác này cũng chỉ xuất hiện rồi biến mất trong nháy mắt. Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào tòa nhà, nhân viên ở quầy lễ tân nhanh chóng bước tới dẫn cô vào văn phòng tuyển dụng. 
Trước mặt cô là một nữ quản lý mặc đồ công sở, thoạt nhìn có vẻ chị ta rất có kinh nghiệm và cũng hơi lớn tuổi, đầu tiên chị ta cúi đầu nhìn thoáng qua sơ yếu lý lịch của cô, sau đó 
mỉm cười hỏi: "Xin hỏi cô Lam, tại sao cô không đi tìm việc ngay sau khi tốt nghiệp? Liệu có phải là do cô không có năng lực nên không tìm được việc làm không?”. 
"Khi đó gia đình của tôi xảy ra vài chuyện bất ngờ nên tôi không có việc làm, còn chuyện tôi có năng lực hay không, tôi nghĩ chỉ cần công ty của cô đồng ý cho tôi thử việc trong vòng ba ngày thì có thể đánh giá được năng lực của tôi rồi" Trong ba ngày, cô nhất định phải chứng 
minh cho bọn họ thấy năng lực của mình, nếu không cô sẽ không được người ta tuyển dụng. Cô rất sợ sau này bản thân sẽ phải ngủ lề đường, cô cũng không thể dựa dẫm vào Tiểu Khuynh Khuynh cả đời được. 
Câu trả lời của Lam Cảnh Y khiến cho mắt nữ quản lý sáng lên: "Cô Lam rất tự tin phải không? Tinh.." Chị ta vừa dứt lời, điện thoại trên bàn làm việc đã vang lên, nữ quản lý nhận điện thoại, chị ta mỉm cười lắng nghe, lập tức "Vâng vâng...dạ dạ..." mấy tiếng rồi cúp điện thoại. Sau đó chị ta cũng chỉ tùy tiện hỏi Lam Cảnh Y mấy câu hỏi đơn giản rồi cho cô về trước. 
Hình như toàn bộ quá trình và kết quả của buổi phỏng vấn đều giống hệt những lần cô đi phỏng vấn trước đấy, bước chân Lam Cảnh Y trở nên nặng nề, cô chậm rãi rời khỏi văn phòng tuyển dụng. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao mỗi lần cô đi phỏng vấn, quản lý nhân sự đều nhận được điện thoại? 
Chẳng lẽ có ai cố ý động tay động chân vào chuyện cô đi xin việc sao? 
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là người phụ nữ duyên dáng, cao quý đã tới căn hộ nhỏ ngày hôm ấy để tìm Tiểu Khuynh Khuynh, chẳng lẽ là bà ta biết mình bỏ thuốc xổ bà ta cho nên mới cố tình cho cô một bài học à? 
Lam Cảnh Y mơ mơ màng màng bước ra khỏi thang máy, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến gương mặt của người phụ nữ kia, nếu thật sự là như vậy thì cô tội đời rồi, cô sẽ rất khó khăn để tìm được một công việc đàng hoàng. 
"Chào Tổng giám đốc Giang." 
"Chào Tổng giám đốc Giang." 
Phía đối diện, có mấy người vây quanh một người đàn ông đang từ từ đi về phía thang máy, rất nhiều nhân viên lễ phép chào hỏi Giang Quân Việt như thường lệ, anh chỉ khẽ gật đầu rồi bước nhanh qua. Bỗng dưng một cô gái trông có vẻ hốt hoảng lọt vào mắt anh. Giang Quân Việt và Lam Cảnh Y đi lướt qua nhau, anh nhìn cô nhưng cô lại đang cúi đầu nhìn giày của mình. 
Giang Quân Việt lạnh lùng bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, anh lập tức cầm điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại, cô nhân viên xinh đẹp ở quầy lễ tân lập tức nhận điện thoại: "Xin chào tổng giám đốc Giang” 
"Giúp tôi điều tra một cô gái tên là Lam Cảnh Y, tra xem cô ấy vừa mới tới Giang thị của chúng ta làm gì, tôi muốn có kết quả trong vòng ba phút." Anh trầm giọng nói xong, cũng không đợi cô nhân viên ở quầy lễ tân trả lời, anh đã tiện tay cúp điện thoại. 
Ra khỏi tập đoàn Giang thị, Lam Cảnh Y không nỡ gọi taxi, bởi vì cô cảm thấy không cần phải lãng phí tiền vào mấy chuyện như thế, tiền của cô không còn nhiều, phải chi tiêu thật cẩn thận. Nếu chưa tìm được việc làm thì nhất định cô sẽ không để lãng phí một đồng nào. 
Ngồi xe buýt trở về căn nhà nhỏ, cô trông thấy ánh nắng mặt trời ấm áp bên ngoài cửa kính, 
trong lòng cảm thấy yên bình, lạc quan và vui vẻ hơn. 
Cứ để tất cả mọi thứ thuận theo tự nhiên đi. 
Tuy chân rất đau vì phải đi giày cao gót nhưng cô không dám để chân trần, cô vào siêu thị nhỏ ven đường mua một đôi dép lê rẻ nhất, thoải mái xỏ chân vào dép, cô chậm rãi đi về phía cửa tiểu khu. Đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, Lam Cảnh Y cúi đầu nhìn số gọi đến, quả nhiên là Giang Khuynh Khuynh gọi cho cô: "Này, sao anh đi công tác lâu vậy?" Sự rời đi đột ngột của anh khiến cô cảm thấy mình như một con tu hú chiếm tổ. 
"Ừ, tôi về rồi, tối nay sẽ về nhà ăn cơm" Anh thản nhiên đáp, đi công tác chín ngày, thật sự thì anh cũng thấy hơi nhớ căn nhà nhỏ kia, nhớ những món ăn cô nấu. Anh thấy vô cùng mệt mỏi, từ lúc phải đi công tác đến bây giờ, anh vẫn bận rộn với công việc, anh làm việc không ngừng nghỉ hệt như một con robot. 
Thấy Giang Quân Việt đã cúp điện thoại, giám đốc Lý đứng trước mặt anh kính cẩn hỏi: "Tổng giám đốc Giang tìm tôi ạ?” 
"Vì sao không nhận Lam Cảnh Y?" Điều khiển giám đốc Lý bất ngờ là Giang Quân Việt không hề nói lòng vòng mà trực tiếp hỏi chị ta về người phụ nữ vừa được phỏng vấn trước đó. 
"À, chuyện đó là do Lục thị gọi điện thoại cho chúng tôi, dặn chúng tôi không được nhận cổ ấy vào làm, tôi nghĩ công ty chúng ta có quan hệ hợp tác bền chặt với Lục thị, nếu chỉ vì một cô gái mà làm ầmĩ lên thì không đáng..." 
Giang Quân Việt nhướng mày nói: "Từ khi nào mà tập đoàn Giang thì phải sợ Lục thị? Nếu nguyên nhân không phải do cô gái đó thì lập tức gọi cho cô ấy ngay đi, bảo ngày mai cô ấy hãy đến công ty làm việc, tiếp nhận vị trí thư ký tổng giám đốc.” 
Giám đốc Lý há hốc miệng: "Ý... Ý của tổng giám đốc Giang là muốn để cô ấy làm thư ký của 
cậu à?” 
"Có vấn đề gì không?" Ngón tay Giang Quân Việt gõ xuống bàn làm việc, cứ nghĩ đến chuyện Lam Cảnh Y luôn coi anh là trai bao thì anh lại muốn nổi khùng, cô nhìn kiểu gì mà bảo anh 
giống trai bao thế? 
Nhất định anh phải giúp cô tỉnh táo lại, người phụ nữ ngốc nghếch, anh là ai mà cô cũng không biết, trên đời này còn có ai ngốc hơn cô không? 
"Không... Không thành vấn đề, tôi sẽ gọi cho cô Lam, tổng giám đốc Giang, cậu còn chuyện gì khác không?" Giang Quân Việt nói không sai, tập đoàn Giang thị không cần phải sợ Lục thị, chị ta chỉ cần làm theo yêu cầu của Giang tổng là được rồi. Dù sao người phát tiền lương cho chị ta là Giang Quân Việt chứ không phải Lục Văn Đào của Lục thị, giám đốc Lý hiểu rõ chuyện này nhất. 
"Hết rồi, sáng mai đúng tám giờ, tôi muốn cô ấy có mặt trong văn phòng của tôi, nếu cô ấy đến trễ, cứ trực tiếp xử lý theo quy định." Anh thản nhiên nói, sau đó Giang Quân Việt xua xua tay: "Lui xuống đi." Anh thật sự quá mệt mỏi, mấy ngày nay anh bận rộn lo việc ký kết một công trình lớn ở nước ngoài. Tuy có chút vất vả, nhưng cũng may cuối cùng mọi chuyện đã ổn thỏa, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. 
Cô bé à, sắp tới anh sẽ dành thời gian chơi đùa cùng cô. 
Giám đốc Lý vừa mới rời đi, Giang Quân Việt sửa sang lại đống giấy tờ trên bàn một chút. Sau đó anh tao nhã đứng dậy, bước nhanh về phía cửa văn phòng, anh không phải là người làm bằng sắt, hôm nay anh phải thả lỏng một chút. Dù cho bây giờ trời có sập xuống, anh cũng không muốn làm việc, anh chỉ muốn về nhà ăn một bữa cơm gia đình, sau đó thì ngủ một giấc thật ngon, sáng mai sẽ đến xem vẻ mặt xấu hổ của cô khi nhìn thấy mình. 
Đúng vậy, xấu hổ chết đi được. 
Cô bé thối tha đó, để anh xem cô còn dám coi anh là trai bao không, từ khi nào mà anh trở thành trai bao trong mắt người khác vậy, cô gái Lam Cảnh Y này thật sự không biết nhìn người. 
Trong lúc anh kiêu ngạo lái chiếc BMW ra khỏi bãi đậu xe thì Lam Cảnh Y đang vô cùng hưng phấn, bởi vì cô vừa nhận được thông báo sáng mai đến Giang thị làm việc. Tin tốt này bất ngờ đến với cô, cô dứt khoát cởi chiếc dép lê tung lên trời, cô đã miệt mài đi tìm việc hơn một tuần, cô cho rằng mình sẽ không thể tìm được một công việc đàng hoàng nữa. Còn đang định quay về làm nhân viên bán hàng, không ngờ cuối cùng ông trời cũng để mắt đến 
cô một lần, ban cho cô một chiếc bánh lớn. 
Trước khi chiếc dép rơi xuống, Lam Cảnh Y đã nhanh chóng giơ chân đón được, sau đó cô xoay người, kéo lê cái chân còn đang đau đớn đi tới chợ mua rau. Cô đã tìm được việc làm, cô không cần dựa dẫm vào Tiểu Khuynh Khuynh nữa, cô muốn mời anh một bữa, may mắn là tối nay cô có thể chia sẻ niềm vui với Tiểu Khuynh Khuynh, anh trở về thật đúng lúc. 
Đúng rồi, mạng của tên đàn ông thổi kia tốt thật đấy, hay anh mang lại may mắn cho mình? 
Cô cố ý mua mấy món thật ngon, còn mua thêm hai chai rượu vang đỏ, lúc anh trở về thấy cửa vẫn chưa mở, Giang Quân Việt mở cửa vào, đứng trên ban công đã trông thấy cô. Thấy cô mua nhiều đồ như vậy, xem ra tâm trạng không tệ.
Lam Cảnh Y hô lớn, cô dùng khuỷu tay chắn giữa hai người: "Tránh ra, người tôi đang bẩn, đừng để tôi làm dơ đồ của anh.”
“Cô muốn mời khách ăn cơm à?”
“Ha ha, Giang Quân Việt, từ mai tôi sẽ không phải xài tiền của anh nữa, tôi sắp đi làm. Ha hai ha, anh đoán xem, là công ty nào nhận tôi vào làm?” Cố vừa đặt tất cả đồ đạc lên bàn bếp, vừa hưng phấn nhìn Tiểu Khuynh Khuynh: "Anh mau đoán đi" Thấy dáng vẻ nhướng mày của anh, cô không nhịn được với thúc giục.
"Tập đoàn Lục thị." Giang Quân Việt nhịn cười, làm bộ nghiêm túc nói.
"Dù có chết tôi cũng sẽ không đến công ty của Lục Văn Đào làm việc. Nhân tiện, tôi thực sự muốn cảm ơn anh. Anh ta đã không đến làm phiền tôi nữa. Nhưng mà tôi cảm thấy anh ta có liên quan đến vài chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
"À không có gì, tôi chỉ đoán mò thôi, bây giờ chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Anh này, cuối cùng tôi cũng có việc làm rồi. Tôi làm ở tập đoàn Giang thị, Khuynh Khuynh, anh không biết đâu, tập đoàn Giang thì rất khó vào. Chờ đến khi chị đây được trả lương, chị sẽ nuôi cưng. Em giai à, đừng có ra ngoài gây thêm phiền phức cho tôi nữa nhé!"
Khóe môi Giang Quân Việt giật giật, dựa vào cô mà đòi nuôi anh sao?
Tốt nhất là để anh nuôi cô đi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.