Tâm trạng Lam Cảnh Y cực kỳ tệ, người cô ướt sũng ôm con chó, nhìn cánh cửa hồi lâu, cô mới chần chừ rút chìa khoá ra mở cửa. Căn nhà rộng rãi, bài trí cũng rất sang trọng, thế nhưng nó không đem lại cảm giác ấm áp cho cô. “Gâu gâu…” Vừa bước vào nhà, đột nhiên con chó vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong tay cô sủa lên. Lúc này Lam Cảnh Y mới ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đang nhắm mắt trên sô pha. Lục Văn Đào, anh ta về rồi à. Không cần ở lại bệnh viện chăm sóc Mạch Tiểu Tuyết sao? Mạch Tiểu Tuyết có giữ được đứa bé không? Cô không kìm được tự giễu cợt bản thân, cô mềm lòng quá, vậy mà lại thấy có lỗi với đứa con của người thứ ba, phải biết rằng ba ruột của nó là chồng của cô. Lam Cảnh Y đi về phòng ngủ định thay bộ quần áo ẩm ướt này ra, cô thấy không thoải mái, nhưng còn chưa bước tới nơi đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lục Văn Đào vang lên phía sau: “Đứng lại.” Cô không đứng lại, anh ta muốn làm gì thì làm, tốt nhất là nói với cô “chúng ta ly hôn đi”, thế thì cô biết ơn anh ta lắm. Nhưng mà anh ta không nói, chỉ đứng dậy xông tới nắm chặt cổ tay cô, như muốn bẻ gãy nó: “Lam Cảnh Y, cô cố ý đúng không?” Lam Cảnh Y không nói gì, bởi vì cô biết cô có nói gì anh ta cũng sẽ không tin, thế nên chẳng cần nói gì cả. . Ngôn Tình Tổng Tài Đột nhiên cổ tay bị vặn lại, ngay sau đó Lục Văn Đào kéo cô đến giường, hung hăng ném cô lên rồi dùng hai tay bóp cổ cô. Cô đã quen với hành động này của anh ta từ lâu, anh ta chỉ hận không thể giết chết cô, nhưng lần nào cô cũng sống, còn sống rất khoẻ mạnh. Giờ nghĩ lại, hình như anh ta cố ý giữ lại cho cô một hơi thở để tra tấn mỗi ngày. Lam Cảnh Y không phản ứng lại, chỉ im lặng nhìn Lục Văn Đào. Sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, không khí ngày càng loãng, cô chớp chớp mắt, cố nặn ra một nụ cười. Đáng tiếc cô không nói được, nếu không nhất định phải cảm ơn anh ta đã thành toàn cho mình, sống cùng một thế giới với anh ta chính là một loại tra tấn. Đôi mắt sáng ngời và nụ cười nơi khoé môi làm Lục Văn Đào giật mình, hồi lâu sau anh ta mới chậm rãi buông cổ cô ra, khàn giọng hét vào mặt cô: “Đứa con của Tiểu Tuyết nhất định phải sinh ra, nếu nó mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cô, Lam Cảnh Y.” “Con của cô ta xảy ra chuyện anh hỏi tội tôi làm gì?” Cô tức giận vừa thở hổn hển vừa quát. “Bởi vì chỉ có thể tại cô.” Chỉ có thể tại cô là sao? Cô nhớ cô chỉ đẩy nhẹ một cái, sau đó Mạch Tiểu Tuyết đã ngã ngồi trên đất, cô lắc đầu, không có, trước giờ cô đều không có. Nhưng Lục Văn Đào cảnh cáo cô xong đã lập tức ra khỏi cửa, anh ta vốn chẳng quan tâm cô có phản ứng gì. Lam Cảnh Y vội vàng vươn tay, bắt được góc tay áo của anh ta, thấy anh ta đứng lại, cô nhảy xuống giường đứng trước mặt, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lục Văn Đào, anh nói đi, phải làm thế nào thì anh mới chịu ly hôn với tôi?” Lục Văn Đào dùng sức hất tay cô, mắt đen liếc qua, lạnh lùng nói: “Trừ phi cô trở thành con điếm ai cũng biết đến, ai cũng có thể làm chồng thì tôi sẽ buông tha cho cô.” Nói xong, anh ta nghênh ngang rời đi, để lại Lam Cảnh Y sững sờ, anh ta muốn cô như vậy thật sao? Ngơ ngẩn đứng trước giường, ánh sáng yếu ớt chiếu lên, con chó nhỏ chạy tới liếm mắt cá chân cô, cô khom người bế nó lên, khàn giọng nói: “Sau này chị gọi em là Bé Ngoan nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]