Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như cảnh vật lùi lại phía bên ngoài cửa sổ đang cười nhạo cô. Khiến trái tim của cô chợt nhói đau, một lúc lâu sau cô nhẹ giọng nói: "Anh muốn thế nào mới chịu thả em đi?”
Giang Quân Việt nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Lam Cảnh Y một cái, anh xoay vô lăng, lạnh nhạt nói: "Chờ đến khi anh chơi chán.”
Quả nhiên anh không hề yêu cô.
Chắc chắn khi nào anh chơi chán sẽ bỏ rơi cô.
Nhưng sẽ mất bao lâu? Liệu trong khoảng thời gian đó, Hạ Chi Linh có tìm cách hãm hại cô không?
Đột nhiên Lam Cảnh Y nghĩ tới Lam Tinh: "Giang Quân Việt, anh đưa em đến chỗ mẹ em đi, hay là anh cho người trông chừng ngoài cửa cũng được.”
Cô lo cho Lam Tinh, lo rằng Hạ Chi Linh sẽ gây bất lợi cho Lam Tinh, cô không thể mất mẹ, mẹ là người thân duy nhất của cô trên đời này.
“Không cần, anh đã gọi cho mẹ em và bảo với bà rằng đêm nay em sẽ ở lại với anh.”
“Giang Quân Việt, thế này là giam giữ người khác, anh thả em ra, được không? Em cầu xin anh.” Sự lo lắng của cô càng lúc càng mãnh liệt khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Quân Việt.
“Không được.” Giọng nói của anh không có chút ấm áp nào, Lam Cảnh Y chưa từng thấy một Giang Quân Việt như vậy, trước đây tuy anh vẫn luôn bá đạo đối với cô nhưng anh chưa từng lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hao-sac-yeu-khong-dung/2171619/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.