Tử Kỳ cũng không thèm quan tâm người khác nói, nhét nhét cây súng của Tư Minh Hy vừa đưa đến cho Tam quyền. Mặt cười hiền hoà như vị lãnh tựu khích lệ người dân, tay lại không ngừng vỗ vỗ lên bả vai của Tam Quyền.
" đây đây, cô mau mau tập luyện, nếu không sẽ quên hết bài tập"
Sau đó vọt lại hàng ghế gần đó, lúc đi do quá vui mừng được thoát nạn cô vừa nhắm mắt vừa cười trong lòng vừa chậm không nhìn đường nên cả mặt đập vào lòng ngực của ai đó.
Nụ cười nhanh chóng bị co rút, sơ suất rồi, sơ suất rồi! Đáng lẽ dù có chút thất thố này cô vẫn có thể nhận ra có người đứng trước mặt mình chứ! Tại sao bây giờ có người đứng trước mặt chắn cô vẫn không nhận biết! Chẳng lẽ mới một thời gian ngắn mà công lao ta đây tập luyện hơn 10 năm bị mai một như thế!! Thất sách, thất sách a...
Sau 30 giây than vãn, Tử Kỳ nhanh chóng điều khiển cơ thể lùi lại một bước, ngước nhìn xem tên hỗn đản nào cản đường của lão nương...
Wtf??!
Sau lại gặp đây?
Tử kỳ gương mặt cứng đờ, nụ cười co rút liên tục, quay sang nhìn bốn phía...
Bắt gặp được những ánh mắt căm ghét, trừng to của mấy người lúc nãy chỉ chỏ cô.
Đáng sợ lại thấy được ánh khép hờ của Tam Quyền như đang muốn nói " chủ nhân cô đang hành động thán mật gì đấy" cô sợ nhất là cái người mặt lạnh này đi nhiều chuyện với anh trai cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hang-ti-su-cung-chieu/2453949/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.