Sau lần tình cờ gặp nhau ngay cổng chung ấy và ngay lúc đấy cô lại không khách ôm chân bỏ chạy cũng đã được 1 tuần lễ.
Một cô gái trẻ tuổi không có cái gọi là thục nữ nằm ườn ra tấm thải trải dưới sàn, ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ một cách chán nản, còn không biết tiết chế lảm nhảm một cách khó hiểu.
" hazz...! Ở nhà làm một con sâu gạo đã một tuần rồi, chán quá đi, chán quá, cuộc sống quá nhàm trán, chán hơn chính là lại mơ thấy giấc mơ đấy... trong khi vừa bước ra cửa lại đụng cái mặt lạnh băng của tam quyền thì dù hưng phấn muốn đi đâu nữa cũng bị tuột hứng ngay lập tức..."
Ể mà lâu rồi không gọi điện cho anh trai yêu dấu!!
Có nên gọi vài cuộc chộc phá hông ta??
Nếu gọi rồi, có bị đánh vào mông không nhỉ? Không không không! Mình là một bé ngoan sẽ không bị như thế!
Nghĩ sao làm vậy, cô trực tiếp kết nối máy với william Ryan.
Đầu bên kia, William Ryan nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, mắt không khỏi hiện lên chút ý cười.
[ Alva? Sao thế?]
giọng nói trầm thấp như mọi khi, nhưng rất khó nhận ra tất cả sự lạnh lùng đối với mọi người đều biến mất.
Tử Kỳ vui vẻ cười hì hì, hò reo lên.
[ anh à]
Sau đó chuyển nhanh sang buồn bã.
[ anh trai, ở đây buồn quá, em trở về với anh được không?]
Không chút xấu hổ nói ra lời này, thực ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hang-ti-su-cung-chieu/2453946/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.