Sau khi Lưu Linh tỉnh lại, cô được xuất viện và trở về nhà cùng Nam Cung Hàn.
Cái phòng cũ trước đây khi cô còn sống với thân phận là Tiểu Chư đã được hắn khóa lại, không cho ai lui tới.
Những đồ dùng, quần áo của cô đều được hắn mua mới, mang vào phòng của hắn.
Quản gia Phong thấy cô có nét giống Tiểu Chư cũng cảm thấy thắc mắc nhưng cũng không dám tò mò quá nhiều.
Tối hôm ấy, đồng hồ đã điểm mười chín giờ. Nam Cung Hàn sau một ngày làm việc mệt mỏi, bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Hắn được mời tham gia tiệc mừng thọ của cụ cố nhà Âu Dương. Người này Nam Cung Hàn từng gặp vài lần. Khi ông ngoại hắn còn sống, ông ta thường lui tới nhà đánh cờ vây, thưởng trà nên cũng có biết hắn.
Lưu Linh thấy Nam Cung Hàn sắp chuẩn bị đi đâu liền hỏi.
" Anh định đi đâu vậy? Cho em đi cùng được không? "
Nam Cung Hàn đang thắt cà vạt, thấy cô nói vậy thì liền quay lại xoa đầu cô, dịu dàng nói.
" Ở nhà, ngoan, khi nào về, anh mua bánh cho!"
" Không! Em không thích bánh! Em cũng muốn đi với anh!" Lưu Linh nhõng nhẽo, đòi Nam Cung Hàn cho đi bằng được.
Hắn ngồi xuống giường.
" Nhưng thời tiết về đêm rất lạnh, lỡ như em lại lên cơn đau đầu thì sao?"
Lưu Linh không nói gì, hai mắt như sắp khóc nhìn hắn vô cùng đáng thương. Tay cô bám vào tay áo hắn nài nỉ.
Hắn bình thường không dễ mủi lòng nhưng hôm nay hắn phá lệ một lần, chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-quan-lay-toi/1805086/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.