Nhìn Lưu Linh ăn một lúc, Dương Hoàng mới để ý thấy ở cổ Lưu Linh có một vết cắn màu đỏ. Anh nheo mắt nhìn vết ám muội mà cậu bạn thân để lại trên người cô gái, trong lòng tự dưng thấy vui vui.
Dương Hoàng không ngờ cũng có ngày cậu bạn thân cao cao tại thượng lại làm ra cái hành động này. Lưu Linh đang bị thương chắc chắn sẽ không làm được chuyện nam nữ kia, vết cắn trên cổ kia chắc chắn là hắn nhân lúc cô đang ngủ mà gây ra.
" Tên này càng lúc càng ranh mãnh! " Dương Hoàng mỉm cười, thầm nghĩ.
Thấy Dương Hoàng mỉm cười, Lưu Linh không hiểu chuyện gì cũng bất giác cười theo.
Dương Hoàng thấy vậy liền nói.
" Sao em lại cười? "
" Tại em thấy anh cười nên cười theo ạ! " Lưu Linh nhìn anh, vô tư nói.
Dương Hoàng không biết nên cười hay nên khóc trước câu trả lời ấy của cô. Cô giống như một đứa trẻ con, nếu đánh thì xót mà nếu yêu thương quá thì lại sợ bản thân không kiềm lại mà chiều chuộng. Thảo nào mà Nam Cung Hàn lại tìm trăm phương ngàn cách để tìm kiếm cô, giờ thì anh cũng hiểu được phần nào rồi.
" Đúng là cô bé ngốc mà! Thôi ngủ trưa đi, chiều anh dẫn ra ngoài chơi!"
Lưu Linh nghe vậy liền vô cùng vui mừng, cô nằm xuống giường, nhắm chặt mắt lại rồi dần dần rơi vào giấc ngủ.
Dương Hoàng bây giờ nhìn cô ở khoảng cách này, tự nhiên anh thấy cô có nét rất giống với người em gái hai tuổi đã chết cách đây hơn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-quan-lay-toi/1805083/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.