Ở chương trước
Bỗng có ai đó gọi tên cô, tiếng kêu ấy như lẫn cả nước mắt vậy, hình như đang rất đau khổ. Ai lại đi rơi nước mắt vì một đứa như mình vậy chứ?
" Linh! Linh! Mau tỉnh lại! Em không được chết!"
Đã vậy lại còn gọi tên mình một cách thân mật như vậy! Thật là....
-----------
Bây giờ ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, nhiệt độ từ đêm qua sang hôm nay giảm mạnh, ai đi ra đường cũng cảm thấy lạnh cóng hết cả người.
Ở một ngôi nhà nhỏ gần rừng gỗ lim
" Này! Cậu vào đi! Vết thương trên người cô gái kia tôi đã xử lý xong rồi đó, cũng thay quần áo cho cô ấy rồi. May là vết mổ không bị nhiễm trùng đấy!" Hải Linh - một bác lang băm, bước ra từ trong phòng, nói.
" Cảm ơn Hải Linh! Không có cô tôi thật sự không biết phải làm sao... " Chàng trai cúi người cảm ơn, gương mặt cũng vui vẻ hơn trước.
Hải Linh thấy vậy liền bước đến bên anh, đánh nhẹ vào tay anh rồi nói:
" Không có gì đâu! Bạn bè với nhau mà. Cậu đấy, thích con gái nhà người ta mà lúc nào cũng cứ âm thầm bảo vệ, âm thầm quan sát, theo dõi như thế thì đến bao giờ cô ấy mới hiểu được lòng cậu đây? Thỏ ngốc kawaii!"
Anh từ tốn đáp:
" Tôi cũng không hiểu bản thân mình nữa...chỉ là tôi hơi lo lắng nếu bị cô ấy từ chối..."
Hải Linh có chút tức giận trước lời nói có phần tự ti về bản thân của cậu bạn liền lớn tiếng nói:
" Tên ngốc này! Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-quan-lay-toi/1805053/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.