Ở chương trước
Mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau nhưng ấn tượng về Tiểu Chư trong mắt Minh Tâm rất tốt. Cảm giác có phần giống với một người em của cô. ( Ý chỉ Lưu Linh). Cô nói: " Vậy tôi về đây! Cảm ơn cậu!"
------------
Sau khi Sở Minh Tâm rời đi, Tiểu Chư lại tiếp tục tập trung, hoàn thành công việc.
Trong khi đó, tại nghĩa trang ngoại thành
Nam Cung Hàn đang đi đến mộ của mẹ hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt đóa hoa cúc trắng mà hắn vừa mua được lên mộ bà.
Đôi mắt hắn buồn như sắp khóc, hai tay hắn run run nhìn ảnh mẹ hắn trên bia mộ,...
Hắn ngồi xuống bên cạnh mộ bà ( ý chỉ mẹ Nam Cung Hàn) rồi nói:
" Mẹ! Đã hai mươi năm kể từ ngày người ra đi... Con đã rất cố gắng để trở thành một người tài giỏi như mẹ mơ ước. Nhưng mẹ ơi, tuy bây giờ con có tiền trong tay, có nhà cửa, xe, có một cuộc sống ấm no, đầy đủ ...cũng không bằng hơi ấm từ vòng tay của mẹ."
Hắn vừa nói vừa lau nhẹ bức ảnh của mẹ hắn trên bia mộ một cách cẩn thận.
Hắn nói tiếp:
"Mẹ đã từng nói với con rằng khi con gặp được cha, con phải kính trọng ông ấy... Nhưng ông ta căn bản không coi con là con của ông ta."
Nói đến đây, hắn cười nhạt, giọng hắn lạnh đi, gương mặt dần dần trở nên vô cảm, hắn nói:
Ông ta còn ( ý nói Nam Cung Doãn - bố Nam Cung Hàn) chưa từng đến đây thăm mộ mẹ, chưa từng một lần cảm thấy có lỗi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-quan-lay-toi/1805043/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.