Ở chương trước
Câu trả lời ấy của hắn làm Tiểu Chư có chút quê, xấu hổ cũng có chút tức giận, cô không nói gì nữa, tiếp tục tập trung vào làm việc.
Ai ngờ đâu, cái sự xấu hổ ấy của cô lại khiến Nam Cung Hàn mỉm cười. Nụ cười ấy của hắn tuy không rõ nét nhưng lại rất thật. Đâu phải cứ cười thật tươi mới là vui phải không?
------------
Tuy Tiểu Chư giờ đã là trợ lý cho Nam Cung Hàn nhưng cô cũng không quên đi công việc, nhiệm vụ thật sự của mình.
Việc làm phóng viên ngầm cũng giống như đặc vụ hai mang vậy, phải luôn luôn nắm bắt mọi cơ hội, thụ nhặt những thông tin quan trọng để một khi kẻ ác phát hiện thì sẽ trở tay không kịp.
Nhân lúc Nam Cung Hàn ra ngoài, cô định đi copy một vài thông tin từ máy tính của hắn thì mới để ý thấy hầu như trong căn phòng này đều có camera. Thông qua máy phát hiện tín hiệu radio, Bluetooth mà cô phát hiện được điều này. May là phát hiện sớm, nếu không có thể cô đã bị hắn nghi ngờ.
" Đành phải tìm cơ hội khác rồi! " Tiểu Chư thầm nghĩ.
Vì là trời mùa đông, trong phòng làm việc lại có máy sưởi nên Tiểu Chư không muốn đi ra ngoài một chút nào cả. Cô đứng dậy, vẫn động chân tay cho máu được lưu thông.
Đúng lúc này, Nam Cung Hàn mở cửa bước vào.
"Tình huống gì đây? Thật xấu hổ làm sao?" Tiểu Chư thầm nghĩ.
Năm phút, trước khi Nam Cung Hàn bất ngờ bước vào phòng.
Khi vận động cơ thể, Tiểu Chư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-dao-quan-lay-toi/1805040/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.