Chương trước
Chương sau
Ở chương trước
Câu trả lời ấy của hắn làm Tiểu Chư có chút quê, xấu hổ cũng có chút tức giận, cô không nói gì nữa, tiếp tục tập trung vào làm việc.
Ai ngờ đâu, cái sự xấu hổ ấy của cô lại khiến Nam Cung Hàn mỉm cười. Nụ cười ấy của hắn tuy không rõ nét nhưng lại rất thật. Đâu phải cứ cười thật tươi mới là vui phải không?
------------
Tuy Tiểu Chư giờ đã là trợ lý cho Nam Cung Hàn nhưng cô cũng không quên đi công việc, nhiệm vụ thật sự của mình.
Việc làm phóng viên ngầm cũng giống như đặc vụ hai mang vậy, phải luôn luôn nắm bắt mọi cơ hội, thụ nhặt những thông tin quan trọng để một khi kẻ ác phát hiện thì sẽ trở tay không kịp.
Nhân lúc Nam Cung Hàn ra ngoài, cô định đi copy một vài thông tin từ máy tính của hắn thì mới để ý thấy hầu như trong căn phòng này đều có camera. Thông qua máy phát hiện tín hiệu radio, Bluetooth mà cô phát hiện được điều này. May là phát hiện sớm, nếu không có thể cô đã bị hắn nghi ngờ.
" Đành phải tìm cơ hội khác rồi! " Tiểu Chư thầm nghĩ.
Vì là trời mùa đông, trong phòng làm việc lại có máy sưởi nên Tiểu Chư không muốn đi ra ngoài một chút nào cả. Cô đứng dậy, vẫn động chân tay cho máu được lưu thông.
Đúng lúc này, Nam Cung Hàn mở cửa bước vào.
"Tình huống gì đây? Thật xấu hổ làm sao?" Tiểu Chư thầm nghĩ.
Năm phút, trước khi Nam Cung Hàn bất ngờ bước vào phòng.
Khi vận động cơ thể, Tiểu Chư liền nhớ đến vũ điệu đang hot của nhóm Black Pink trong ca khúc mới " How you like that ". Vì giai điệu của bài hát rất bắt tay nên cô vừa hát vừa nhảy trong phòng.
Bây giờ, Tiểu Chư xấu hổ khoảng biết chui vào đâu... Bởi hắn vào bất ngờ, lại đúng lúc cô đang bắt chước cách rap của Lisa ( thành viên trong nhóm Black Pink). Lisa thì cool ngầu còn cô thì lại.....
Nam Cung Hàn hình như đang nhịn cười thì phải? Miệng hắn cứ tủm tỉm, nó khiến cô xấu hổ vô cùng.
Giờ nghỉ trưa sắp đến nhưng công việc vẫn chưa hoàn thành. Quá nhiều thứ phải giải quyết! Tiểu Chư hướng mắt về phía Nam Cung Hàn, vẻ mặt đáng thương nói:
" Thiếu gia....ngài có thể cho tôi đi ăn trưa xong rồi về làm việc tiếp được không ạ? Tôi có hẹn với thư ký Hạ là sẽ đi ăn trưa cùng cô ấy. Nếu không đi chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ tôi thất hứa,..."
Nam Cung Hàn thấy vậy lạnh giọng nói:
" Được rồi! Đi đi! "
Tiểu Chư vui vẻ đáp:
" Cảm ơn thiếu gia nhiều ạ! "
Thật ra, Nam Cung Hàn để Tiểu Chư đi ăn trưa với thư ký Hạ như vậy là có lý do của hắn.
Một phần vì hắn muốn Tiểu Chư cảm thấy thoải mái trong ngày đầu tiên đi làm, phần còn lại là vì hắn không nhịn được cười.
Vì vừa rồi phải giữ vững sự nghiêm túc của một người lãnh đạo mẫu mực trước mặt nhân viên nên hắn không dám cười lớn. Bây giờ Tiểu Chư đi rồi, hắn mới được giải tỏa. Đã vậy hắn còn bật lại đoạn video lúc Tiểu Chư đang nhảy được ghi lại bởi camera ra xem.
Hắn đã cười rất nhiều khi ở bên Tiểu Chư....
Tuy nhiên mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu như balo của Tiểu Chư không rơi xuống. Nam Cung Hàn bước đến nhặt balo của Tiểu Chư lên thì...
Sắc mặt hắn bắt đầu có chút thay đổi...
Trong khi đó, tại căng tin của công ty
Tiểu Chư và thư ký Hạ đang cùng nhau ăn trưa. Thư ký Hạ rất vui tính, cô ấy kể cho Tiểu Chư những chuyện vui vẻ trong lần đầu tiên cô ấy đi làm, còn giới thiệu Tiểu Chư với các thành viên khác trong công ty nữa.
Nhờ sở hữu vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng nên Tiểu Chư được rất nhiều nhân viên yêu quý ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cảm giác giống như một đại gia đình vậy!
Ăn trưa xong, Tiểu Chư trở về phòng làm việc. Vừa bước vào phòng, cô đã bị ánh mắt của Nam Cung Hàn làm cho khiếp sợ. Hắn bước về phía cô, thẳng thắn hỏi:
" Cô gái trong bức ảnh này là gì của cậu? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.