Chương trước
Chương sau
Ở chương trước
Tố Tố ra lệnh cho tất cả cộng sự trở về trụ sở, bộ trưởng Tống cũng vì sợ Nam Cung Hàn mà rời đi ngay sau đó....
Lúc này, Tố Tố mới tiến đến chỗ hắn, gương mặt vẫn không một chút khuất phục, nói:
" Anh muốn tôi đền bù cái gì? "
------------
Nam Cung Hàn nhìn Tố Tố, gương mặt lạnh lùng, giọng trầm khàn nói: " Việc tôi muốn cô đền bù....chính là trả lời cho tôi một câu hỏi...Đó là..."
" Lưu Linh đang ở đâu? "
Thực ra, khi Hàn Thương Ngôn còn theo dõi Lưu Linh, anh ta từng nói với hắn rằng Linh có một người chị em khá thân thiết, có lần còn thấy Linh rủ người chị em đó về nhà.
Người chị em mà Hàn Thương Ngôn đang nhắc tới chính là Tố Tố. Nếu đã thân như vậy thì chắc chắn cô ta sẽ biết Lưu Linh đang ở đâu.
Hắn vì nhớ tới điều này nên đã tận dụng cơ hội lần này để tiếp cận Tố Tố, từ đó mà tìm ra tung tích của Lưu Linh.
Mọi việc hắn đều đã nên kế hoạch từ trước, hắn vừa thông minh lại vừa xảo quyệt lại rất đa mưu...




Tố Tố nghe xong câu hỏi đó của hắn, cô im lặng, cô không biết phải trả lời thế nào bởi Linh là nhà báo, nếu hành tung của Linh bị tiết lộ thì đó là điều không tốt một chút nào.



Huống chi, cục tình báo đã dấu hết tất cả thông tin về Lưu Linh, ngay cả vị trí cũng không ai có thể biết được.




Mà còn nữa, tại sao hắn lại biết Linh? Linh là người tuy luôn vui vẻ nhưng cũng chỉ trước mặt một số người, bạn bè hầu như không có nhiều, Tố Tố cũng chưa bao giờ nghe Linh nói về Nam Cung Hàn. Tại sao Nam Cung Hàn lại hỏi Lưu Linh đang ở đâu?




Phải chăng, đã có chuyện gì xảy ra với Lưu Linh?



Những suy nghĩ, thắc mắc bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của Tố Tố, cô cảm thấy vô cùng lo lắng cho cô em gái kết nghĩa của mình.




Cô nhìn Nam Cung Hàn hỏi:



" Anh biết Lưu Linh? "


Hắn gương mặt vẫn lạnh lùng như thế. Dường như hắn không muốn nói chuyện của hắn và Lưu Linh với người ngoài bởi đối với hắn, hắn nợ Lưu Linh rất nhiều thứ, vô cùng nhiều, nợ nhiều đến nỗi mà cho dù hắn có hi sinh cả mạng sống này của hắn cũng không đủ để trả hết...




Có thể nói, Lưu Linh chính là điểm yếu duy nhất của hắn, một điểm yếu mà không phải ai cũng biết.



Hắn trầm tư, cả quán bar lại im lặng đến lạ lùng.


Bỗng có tiếng gì đó vang lên, hình như là tiếng nấc cụt của ai đó trong đám nhân viên của quán.



Một nhân viên nữ nói: " Tiểu Chư!!! Có phải cậu ăn vụng gì không hả? Sao lại nấc cụt như vậy? "



Thực ra, tiểu Chư bị mắc một cái tật rất lạ, mỗi khi cô lo lắng lòng bàn tay sẽ toát mồ hôi, kèm theo đó chính là việc nấc cụt...



" Toang rồi!! Mình cố gắng trốn vậy mà lại vì tiếng nấc cụt này mà thu hút sự chú ý của tất cả mọi người... Ông trời! Người thật tàn nhẫn với con mà!!" Tiểu Chư vừa nấc vừa nghĩ.



Nam Cung Hàn và Tố Tố thấy vậy hình như cũng không nghi ngờ gì, hắn to giọng nói:



" Nếu bị nấc thì đi ra ngoài!! "


Tiểu Chư lui vào bên trong phòng thay đồ để đỡ nấc cụt, vừa đi vừa lẩm bẩm " Thoát rồi!! Thoát rồi!! Tạ ơn ông trời!! "



Tiểu Chư vừa đi ra thì Tố Tố nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Nam Cung Hàn, nói:



" Nếu ngài không nói ra mối quan hệ giữa ngài và Lưu Linh thì tôi sẽ không nói bất cứ điều gì về con bé. Ngài có lẽ đã điều tra hết tất cả mọi chuyện từ trước nên chắc cũng biết Linh làm nghề gì phải không?? Đến tôi cũng không biết con bé đang ở đâu nên ngài đừng hỏi tôi!!! Và tôi cũng cảnh cáo ngài!! Nếu Lưu Linh bị làm sao thì người đầu tiên tôi tìm đến chính là Nam Cung thiếu đó!!!!"




Nói xong, Tố Tố rời đi, đám cảnh vệ của Nam Cung Hàn định bắt cô lại nhưng bị hắn ra lệnh:


" Không cần đuổi theo!! Để cô ta đi đi!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.