Cả ngày ở bệnh viện cô đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc này cũng đã 8h tối, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì mẹ Jeon bước vào, đi tới bên giường nhẹ nhàng hỏi:
- "Có tâm sự sao con gái?"
Cô có chút giật mình, không nhanh không chậm đáp lại:
- "Không có ạ!"
- "Mẹ biết con là đang có tâm sự."
- "Không có thiệt mà mẹ." Cô cố nở nụ cười gượng gạo cho bà yên tâm.
- "Được rồi, ta tin con. Nếu có tâm sự thì hãy nói với ta, đừng để trong lòng nó sẽ khiến con rất khó chịu."
- "Con biết rồi ạ!"
- "Vậy không còn gì thì ta về đây, ba con đang gọi ý ới lên rồi kìa."
Nghe đến đây cả hai đều phì cười hạnh phúc. Phu nhân Jeon tiếp lời:
- "Mẹ con cũng vừa về rồi, sáng mai chúng ta sẽ quay lại sớm. Còn bây giờ thì con nghỉ ngơi đi. Ta đã gọi cho thằng Kook nó đến đây với con rồi đó, chắc có lẽ xong việc nó sẽ chạy qua đây thôi."
- "Dạ."
- "Vậy ta về đây, tạm biệt con."
- "Dạ mẹ, mẹ đi cẩn thận."
- "Ừ."
Nói xong, bà Jeon rời đi để lại Yoonhye một mình một phòng cô đơn đến lạnh lẽo. Nghĩ lại câu nói của bà Jeon, Yoonhye mỉm cười chua xót. Anh sẽ đến sao? Có nằm mơ cô cũng chẳng dám nghĩ đến.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn không ngủ mặc dù trong người rất mệt. Là do cô muốn được gặp anh nên đợi anh tới sao? Cô tự cười chế giễu bản thân vì quá mở tưởng. Anh làm sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hac-bang-va-phu-nhan-tren-danh-nghia/782718/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.