“ Tiêu Dật Nhiên........” Cô nhìn anh, khó khăn bật ra mấy từ trong miệng, ngay sau đó mất đi thăng bằng mà ngã nhào vào lòng anh.
“ Hàn Gia Lệ! Em tỉnh lại đi! Em tỉnh lại đi!” Tiêu Dật Nhiên hết sức căng thẳng ôm lấy cô, đưa tay bế cô lên, quay người bước vội lên xe.
Anh liều mạng đạp chân ga, tốc độ chiếc xe tăng lên gấp hai lần, lao nhanh về phía biệt thự nhà họ Tiêu.
Tiêu Dật Nhiên lo lắng nhìn người phụ nữ toàn thân đẫm máu ngồi trên ghế phụ, mà lòng xót xa.
Chiếc thảm màu trắng đã bị vết máu trên người cô loang ra, cơ thể yếu ớt vì bị ngấm mưa, lạnh lẽo không ngừng run cầm cập.
Nhìn bộ dạng cô giống như xác chết, Tiêu Dật Nhiên cầm điện thoại gọi đến một số máy, giọng nói cuống quýt, “ Tịch Dương, mười phút, lập tức đến biệt thự nhà họ Tiêu, cứu mạng!
Ở đầu dây bên kia của điện thoại là âm thanh hoan lạc vang lại, Tịch Dương giống như đang tìm thú vui ở đó vậy, vừa nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tiêu Dật Nhiên, hắn buông người con gái bên cạnh ra.
“ Tiêu Dật Nhiên, anh làm sao thế?” anh ta đi đến một nơi yên tĩnh để nói, nhìn điện thoại cau mày.
“ Tôi sắp chết rồi! Cậu mau đến cho tôi!” Tiêu Dật Nhiên chẳng buồn giải thích với anh ta nhiều, sau đó ngắt điện thoại.
Tịch Dương đững sững ở đó, khoảnh khắc lúc này như hóa đá, thằng cha này nói gì thế? Hắn sắp chết rồi? lẽ nào là.......
Anh ta không dám nghĩ tiếp, vứt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gian-ac/1831911/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.