Chương trước
Chương sau
“ Các người là?” Tiêu Dật Nhiên cau mày cẩn thận che chở cho Hàn Gia Lệ đứng đằng sau, những người này ăn mặc có chút kỳ lạ, giống như........
“ Bọn tao là cướp biển!” Tên đàn ông trung niên béo múp ma lanh dẫn đầu, thắt lưng giắt một con dao khoăm, mắt phải đeo một mắt kính đen, chân đi đôi ủng da, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành ngông nghênh như những tên thủ lĩnh cướp biển thường đội, nghiêng đầu dữ dằn nhìn bọn họ,
Lúc này Hàn Gia Lệ thật sự muốn đập đầu vào tường, tại sao lại đen đủi thế chứ, ở nơi này còn có thể gặp phải cướp biển? Đi với cướp biển còn hơn là ở trên hòn đảo này mà chờ đợi.
Tiêu Dật Nhiên giữ chặt Hàn Gia Lệ, vội vàng bước lên trên xin lỗi: “ Xin lỗi, chúng tôi cứ nghĩ là thuyền của bạn chúng tôi cho nên mới gọi các người đến, bây giờ không sao rồi, chúng tôi không đi nữa.”
“ Ha ha.....Cái gì? Không đi nữa?” Tên cướp biển cầm đầu đột nhiên cười phá lên, sau đó ánh mắt lướt trên người Hàn Gia Lệ, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay mân mê dưới cằm của mình, cười một cách nham hiểm: “ Không ngờ ở nơi hoang vu hẻo lánh này, còn có người đẹp xinh như thế này?”
Vừa nghe thấy lời này, Hàn Gia Lệ nắm chặt lấy tay Tiêu Dật Nhiên, sợ hãi núp sau lưng anh.
“ Đại ca, xử lý thế nào?” Lúc này một tên cướp biển đứng đằng sau đột nhiên bước lên trước kính cẩn hỏi.
Tên thủ lĩnh cướp biển gian xảo nhìn hai người, sau đó dặn dò với tên đứng đằng sau: “ Dẫn hai người bọn chúng lên thuyền, đứa con gái có chút sắc có thể bán giá cao cho người Nga, tên đàn ông, để lại trên thuyền làm cướp biển cho tao.” Nói xong, quay thân hình béo nục bước lên thuyền.
Sau đó mấy tên cướp biển trói Hàn Gia Lệ và Tiêu Dật Nhiên lại với nhau, cùng áp giải lên thuyền.
Trong lòng Tiêu Dật Nhiên bình tĩnh tính toán, ở lại trên đảo còn không bằng đi cùng bọn cướp biển, hoặc là tranh thủ cơ thể trốn thoát.
Thế là hai người không hề phản kháng, mấy tên cướp biển áp giải hai người vào trong một khoang thuyền.
Tên thủ lĩnh cướp biển ngồi trên bàn uống rượu ăn thịt, mắt chăm chăm không ngừng di chuyển trên người Hàn Gia Lệ.
Hàn Gia Lệ dường như nhìn ra gì đó, hai tay ôm chặt trước ngực, vừa nhìn thấy tên đàn ông người đầy thịt trước mặt là muốn nôn, cô nghiêng đầu không thèm khách sáo mà lườm hắn một cái.
Cú lườm này đã kích giận tên thủ lĩnh cướp biển, hắn bực tức ném đũa lên bàn, đứng giận cáu giận xách Hàn Gia Lệ lên, kéo đến bên cạnh bàn, tay trái gạt mạnh bát đĩa trên bàn xuống, sau đó ném cô lên trên bàn.
“ Này.......ông làm cái gì thế? Thả tôi ra!” Cô vung tay giãy giụa ra sức muốn đẩy hắn ra.
“ Bốp.....” Sự chống đối của cô khiến tên thủ lĩnh cướp biển càng không vui, giơ tay cho cô một cái bạt tai, trên mặt cau có thành một nhúm: “ Mẹ kiếp, con đàn bà thối, ở chỗ của lão tử còn giả bộ thanh cao cái gì, đợi chút tao cho mày biết!”
“ A! Thả tôi ra, ông là đồ lợn chết, thả tôi ra!” Cô ra sức nằm trên bàn vung tay đá chân về phía ông ta.
Tiêu Dật Nhiên lạnh lùng nhìn tình hình trước mặt, tay tranh thủ lấy khẩu súng trong túi áo, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ cần nhìn tình huống không hay, anh sẽ giơ súng mà bắn lão già trước mắt.
“ Mẹ kiếp! Con đàn bá thối, dám đánh lão tử à, mày không muốn sống nữa phải không!” Con lợn béo đó xắn tay áo lên, lại giơ tay cho cô một cái bạt tai nữa. Sau đó hai tay túm lấy cổ áo cô, dùng lực xé rách quần áo cô.
Hàn Gia Lệ ôm chặt lấy người mình khoong để cho lão ta chạm vào.
“ Con đàn bà thối, lão tử bây giờ sẽ cho mày được hưởng thụ mùi vị của bị cưỡng hiếp.” Tay hắn càng dùng lực hơn, chiếc áo trên người cô trong khoảnh khắc bị lão ta xé thành hai mảnh trong tay lão ta.
“ A! Đừng!” Hàn Gia Lệ hoảng sợ gào lên một tiếng, hai tay cuống quyét che ngực của mình lại.
“Ha Ha! Thân mình cũng ngon đấy.” Con lợn béo đó cười ranh mãnh, bắt đầu cuống quýt cởi quần áo trên người mình ra.
Tiêu Dật Nhiên dùng lực tháo sợi dây thừng buộc ở cổ tay mình ra, sau đó vung tay đập ngã hai tên cướp biển đứng bên cạnh, ngay sau đó khẩu súng trong tay anh đã dí sát trên lừng của con lợn béo.
“ Buông cô ấy ra!” Tiêu Dật Nhiên nhìn lão ta căm giận gằn lên một tiếng.
Chiếc quần dài của con lợn béo cởi đến một nửa, cảm giác phía sau lưng chuyển đến luồng khí lạnh, sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch, lão ta lập tức giơ hai tay đứng yên tại đó, không dám manh động.
Hàn Gia Lệ hoảng loạn chỉnh lại quần áo, từ ttên bàn bò dậy, đi nhanh ra sau lưng Tiêu Dật Nhiên.
“ Đừng giết tôi....xin anh đừng giết tôi.” Con lợn chết đó lưng đối lại với bọn họ, bị dọa cho toàn thân run rẩy, đến thịt trên người cũng rung rung theo.
Tiêu Dật Nhiên nhìn bóng dáng lão ta, con ngươi lạnh thấu xương nhíu chặt lại, ngay sau đó bóp cò nhắm thẳng vào tên thủ lĩnh cướp biển.
Sau tiếng súng đó, cơ thể đầy thịt của con lợn béo đó ngã xuống đất, máu tươi nhuốm đỏ cả người lão ta.
Mấy tên cướp biển trên thuyền vừa nhìn thấy đại ca chết, bị dọa cho tất cả đều quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Dật Nhiên: “ Đại ca, đừng giết chúng tôi, chúng tôi xin anh tha cho chúng tôi đi.”
“ Đại ca, tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nghe theo anh.” Một tên tiểu đệ khác không ngừng cúi đầu quỳ trên đất hướng về phía bọn họ.
“ Cút hết đi cho tao.” Tiêu Dật Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn những tên quỳ trên đất, nhanh tay thu khẩu súng trong tay lại.
“ Vâng vâng..........” Một nhóm cướp biển đứng dậy, lao nhanh chạy ra khỏi khoang thuyền.
“ Đợi chút!” Con ngươi lạnh lùng của Tiêu Dật Nhiên liếc nhìn xác chết của con lợn béo đó, sau đó móc móc ngón tay gọi giật lại một tên cướp biển: “ Mày đem xác chết của lão ta vứt xuống biển cho tao.”
Tên cướp biển hiểu ý, vội vàng kéo xác chết của con lợn béo ra khỏi khoang thuyền, ngay sau đó nghe thấy tiếng động rơi xuống nước vang lên.
“ Cô không sao chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn Hàn Gia Lệ quần áo xộc xệch, vội cởi áo sơmi của mình ra mặc lên người cho cô.
“ Không sao.” Hàn Gia Lệ nhìn anh lắc lắc đầu, cô hình như chỉ mang đến cho anh phiền phức.
“ Lên giường ngủ một lát đi, nhìn cô giống như chưa được ngủ ngon bao giờ vậy.” Tiêu Dật Nhiên xót xa đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, sau đó bế cô nhẹ nhàng đặt lên giường.
Sau khi đắp chăn cho cô, quay người định đi ra bên ngoài thuyền xem tình hình, Hàn Gia Lệ đột nhiên nói với anh.
“ Tiêu Dật Nhiên, thật sự cảm ơn anh.” Cô nhìn anh nói lời tự đáy lòng.
Anh mỉm cười, quay người lại ngồi xuống bên cạnh cô, đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay của mình, “ Cô ngủ đi, tôi ở đây bên cạnh cô.”
Hàn Gia Lệ nhìn ánh mắt anh có chút phức tạp, mấy giây sau cô có chút ngượng ngùng rút tay mình lại, không nói câu gì, quay người vào trong, thần sắc bối rối nhắm mắt lại.
Thực ra, dù cho anh không nói, cô cũng hiểu. Cô cảm thấy anh thích cô rồi.
Nhưng, người đàn ông hoàn hảo như anh, cô sao mà xứng được chứ? Hơn nữa trái tim cô đã bị thương lỗ chỗ, ở đó đều là dấu vết của người đàn ông đó để lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.