Chương trước
Chương sau
Mã Phi nằm ở ghế tựa một bên ngủ gà ngủ gật, thím Trần ngồi cạnh giường Hàn Gia Lệ nhìn cô xúc từng miếng to cháo mà bà nấu.
“ Hàn Tiểu thư, cô cứ ăn từ từ, trong cạp lồng vẫn còn rất nhiều.” Thím Trần nhìn Hàn Gia Lệ cười hiền hậu.
Hàn Gia Lệ vừa ăn vừa giơ ngón tay cái biểu thị tán dương với thím Trần: “ Cảm ơn thím, Thím Trần, đây là món cháo ngon nhất mà tôi từng ăn.”
Nghe lời khen ngợi của Gia Lệ, thím Trần cười xúc động: “ Hàn tiểu thư, cô mà thích ăn, ngày nào thím Trần tôi cũng nấu cho cô, có điều cô phải mau khỏe lại đấy.” Thím Trần trong lòng rất thích người con gái này, nhìn cô ấy và thiếu gia giống nhau, không coi bà như người làm, cảm giác này rất khó tả.
“ Thím Trần, thím thật tốt.” Hàn Gia Lệ vui vẻ đưa một tay vòng qua cổ thím Trần, thân thiết giống như đối với mẹ của mình vậy.
“ Hàn tiểu thư, mau ăn đi, nếu không cháo sẽ nguội mất.” Thím Trần khẽ vỗ nhẹ lưng cô.
“ Vâng!” Hàn Gia Lệ buông bà ra, tiếp tục ăn nhồm nhoàm bát cháo trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thím Trần chớp chớp mắt: “ Thím Trần, thím sau này gọi tôi là Gia Lệ được rồi.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có một bóng người mặc đồ đen đột nhiên đi lướt qua, mấy giây sau bóng người đó đi lùi lại, nghi ngờ nhìn vào trong phòng bệnh: “ Chị Gia Lệ!” Nam Phong Dịch nhìn người ở trên giường mà xúc động hét lên một tiếng.
“ Tiểu Dịch? Sao em lại ở đây?” Hàn Gia Lệ đặt bát cháo trong tay xuống giật mình ngỡ ngàng nhìn anh ta.
Nam Phong Dịch xúc động chạy vào phòng bệnh chỉ thiếu nước ôm chầm lấy cô: “ Chị Gia Lệ, chị làm sao thế? Sao lại nhập viện thế? Trán chị làm sao thế? Còn cả chân chị tại sao lại nẹp vào thế này? Trời đất ơi! Có phải là tên đàn ông tối hôm đó làm không?” Nam Phong Dịch đột nhiên kích động đứng lên, nét mặt tức giận: “ Mẹ kiếp, dám ức hiếp chị Gia Lệ của em, em đi tìm hắn.” Nói xong hùng hùng hổ hổ đang định đi.
Hàn Gia Lệ vội vàng kéo tay anh ta lại: “ Ôi, Tiểu Dịch, không phải đâu, không liên quan đến anh ta, là chị không cẩn thận bị ngã từ cầu thang tầng hai xuống, em xem, ngã làm cho bắp chân trật xương rồi.” Nhìn bộ dạng lo lắng của Tiểu Dịch, Hàn Gia Lệ không nhịn được cười cười.
“ Chị Gia Lệ, sao chị lại không cẩn thận thế chứ? Thật khiến người khác lo lắng chết mất.” Biểu cảm của Nam Phong Dịch bình tĩnh lại chút, lại quay lại bên cạnh Hàn Gia Lệ.
“ Chị không phải đã không sao rồi sao? Em còn lo lắng gì chứ? Đúng rồi, còn chưa bảo chị tại sao em lại ở đây? Bị ốm à?” Hàn Gia Lệ nhìn trái nhìn phải, anh ta vạm vỡ cường tráng thế này, đâu có giống vẻ ốm đau gì.
“ Em đến để thị sát, nhà Nam Phong mới đây đã mua lại bệnh viện này, bố giao cho em quản lý, đúng hôm nay có thời gian nên em qua xem.” Nam Phong Dịch nhìn Gia Lệ nhún nhún vai nói.
Lúc này, Mã Phi ngủ ở bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Nam Phong Dịch thằng cha này đang ngồi ở cạnh giường. Anh ta không nói câu gì, xách tên tiểu tử đó, ném thẳng ra ngoài.
“ Này, anh làm cái gì thế? Tên đàn ông như anh, dám ngang nhiên hống hách trên địa bàn của tôi, việc tối hôm đó, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy!” Nam Phong Dịch gườm gườm trừng mắt lớn tiếng nói với Mã Phi, chỉ mấy giây sau, tất cả bảo vệ trong bệnh viện lập tức xông lên, nhìn chằm chằm như hổ đói vào Mã Phi.
“ Thiếu Gia, anh không sao chứ? Cần chúng tôi giúp anh ném hắn ta ra ngoài không ạ?” Tổ trưởng tổ bảo vệ, lên trước dè dặt hỏi.
“ Không cần đâu, chúng tôi lập tức đổi bệnh viện!” Mã Phi phẩy tay về phía bọn họ, Thành Gia đã giao phó, không để cho tên tiểu tử này mon men gần Hàn Gia Lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.