Chương trước
Chương sau
“ Mẹ, không phải nói ở bên Châu Âu chơi nửa tháng sao? Tại sao đột nhiên quay về thế?” Bạch Phi Phi cố giữ tâm trạng như cũ, cười nói với Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn nét mặt hồng hào, đầy vẻ hạnh phúc, đưa tay xoa đầu Bạch Phi Phi: “ Tại vì có chút việc, cho nên Chí Văn gọi mẹ về. Con gái, mẹ thật sự rất nhớ con.”
“ Quay về là tốt rồi, mẹ, con cũng nhớ mẹ.” Bạch Phi Phi xúc động bổ nhào vào lòng Triệu Mẫn, trong lòng như được giải tỏa nỗi ấm ức.
“ Tối nay ở lại đi, ở lại nhà vài ngày rồi hẵng quay về.” Triệu Mẫn vuốt vuốt tóc com gái, cưng chiều nhìn cô ta.
Bạch Phi Phi vừa khóc vừa gật đầu, sợ bà ta lo lắng, cho nên việc mình đi khỏi nhà An Tử Thành cũng không nói lại với bà ta.
Cả nhà ăn cơm tối nhưng Bạch Phi Phi cảm thấy không tự nhiên nên đã lên lầu trước, chỉ cần nhìn thấy Triệu Mẫn là trong đầu cô ta mang đầy cảm giác tội lỗi, cho nên cô ta chọn cách tránh né.
Cô ta vốn dĩ cho rằng ăn cơm xong, An Tử Thành sẽ đến nhà họ Bạch mà đón cô ta về, nhưng cô ta tính nhầm rồi, An Tử Thành không hề đến, hơn nữa đến một cuộc điện thoại cũng chẳng thèm gọi, cô ta nằm trên giường càng nghĩ càng tức, nhưng càng không còn mặt mũi nào mà về, cho nên đành phải nhẫn nhịn.
Trong phòng đối diện chuyển đến âm thanh rên rỉ của người phụ nữ, còn vang đến tiếng cơ thể hai người lao vào nhau mãnh liệt, Bạch Phi Phi toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi bịt tai lại.
“ Uh.........Chí Văn......anh giỏi quá!” Đôi chân dài của Triệu Mẫn quặp chặt vào lưng của Bạch Chí Văn.
Bạch Chí Văn ôm lấy hông bà ta, đẩy bà ta vào sát bên tường, cơ thể bên dưới ra sức mà lên xuống ra vào trong người bà ta.
“ A, đừng Chí Văn, em chịu không nổi.” Triệu Mẫn hưng phấn, hoàn toàn quên trong phòng đối diện còn có con gái mình ở đó.
Nghe thấy âm thanh Bạch Chí Văn càng thêm dâm đãng, mặc dù Bạch Phi Phi xinh đẹp trẻ trung, cơ thể chặt khít khiến lão ta phấn khích, nhưng người đẹp hết thời, đầy gợi cảm lẳng lơ cũng không thoát được lão ta.
Bạch Chí Văn biến thái nghĩ, có thể cùng lúc làm chuyện đó với hai mẹ con đúng là chuyện lớn của đời người.
“ Uh, Chí Văn, đừng thế này rất mệt, chúng ta lên giường đi.” Triệu Mẫn thở hổn hển õng ẹo nói.
Bạch Phi Phi đau khổ bịt tai lại chui vào trong chăn, nhưng âm thanh kích thích và hưng đó vẫn lùng bùng bên tai cô ta.
..........
Trăng sáng vằng vặc, Hàn Gia Lệ một mình đi bộ trên con đường nhỏ cạnh Vịnh Tiên Thủy, vừa ăn cơm xong, mấy người trong biệt thự không thấy mặt mũi đâu, đến cả thím Trần cũng không thấy tung tích, cô cầm ví tiền đang định đi vào siêu thị gần đó mua băng vệ sinh,
Thảo nào mấy ngày trước thấy bụng căng tức không thoải mái, không ngờ hôm nay “ bạn thân” đến rồi.
Nhìn siêu thị Hạnh Đạt đối diện bên đường, vừa định bước sang, đột nhiên một chiếc Lamborigni màu xanh ngọc dừng lại trước mặt cô.
Cô bị dọa cho lùi sát vào bên đường, ngờ vực nhìn người trong xe.
Người đàn ông trong xe mặc đồ đen, chiếc kính đen che gần nửa khuôn mặt, anh ta nghiêng đầu nhìn Hàn Gia Lệ mà sung sướng suýt nhảy từ trên xe xuống: “ Chị Gia Lệ!!! Sao chị lại ở đây?’ Lời nói vừa dứt, người đàn ông đó đã gỡ kính đen trên sống mũi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.