Chương trước
Chương sau
Sau khi trút nỗi thù hận, tim An Tử Thành đập nhanh và loạn nhịp, người phụ nữ này, hắn từ đầu đến cuối không thể hận nổi cô ta, bao nhiêu lần như thế, chỉ có lần vừa nãy mới thật sự khiến hắn trút nỗi thù hận. Hắn rối loạn giày xé, có lẽ, không nên hận nữa, người đàn ông đó cũng đã chết rồi, còn người con gái này, ít nhiều cũng có chút vô tội, hắn ta hận không nổi. Hận thù bao nhiêu năm bây giờ có lẽ đã đến lúc biến thành một dấu chấm hết.
Nhưng tại sao........hắn lại không muốn để cô rời đi như thế chứ?
Dù cho là cô vẫn luôn ở bên cạnh, dù cho lúc nào cũng lấy hận thù làm lí do.
Hắn nghĩ hồi lâu, suy tư hồi lâu, vẫn không kiềm chế được, cuối cùng nghiêng người ôm cô vào lòng, hai tay khẽ vuốt ve làn da của cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “ Tôi nghĩ rồi, tôi có thể không hận, có thể không hành hạ cô, nhưng tôi có một yêu cầu.”
Hàn Gia Lệ vừa nghe thấy những lời này, vội vàng quay người lại về phía hắn, nước mắt nhìn hắn: “ Thật sao? Yêu cầu của anh là gì?” Trong mắt cô tràn đầy hy vọng.
“ Ở lại bên cạnh tôi.” Hắn nhìn cô, giọng nói có chút hèn mọn.
Nghe thấy hắn nói thế, trong mắt cô ánh lên vẻ lạc lõng: “ Ý của anh là, làm đầy tớ tình nhân của anh, làm chuyện đó với anh, ngủ với anh? Chuyện đó và bây giờ có gì khác nhau?”
Nhìn ánh mắt thất vọng của cô, hắn nắm chặt lấy tay cô: “ Không phải, tôi sẽ không ép buộc cô lên giường, tôi muốn cô thử ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tôn trọng cô.”
Hàn Gia Lệ khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt sắc lạnh đầy nghi ngờ: “Tại.....tại sao phải làm như thế?”
Nét mặt hắn lập tức trầm xuống: “ Tôi hình như........thích cô rồi.”
Tim Hàn Gia Lệ đập nhanh hơn, người đàn ông đẹp trai trước mặt đó, cô nhìn hắn thất thần hồi lâu, mãi mới mở miệng: “ Được rồi, nhưng anh nhất định phải tôn trọng tôi, để tôi có tự do.”
“ Thống nhất!” nhìn người phụ nữ trong lòng, cuối cùng hắn cũng nở nụ cười rung động lòng người.
Những thù hận đó, tóm lại chốt bằng một dấu chấm hết.
“ Không được ép buộc tôi làm bất cứ việc gì, không được thăm dò đời tư của tôi, không được sai người đi theo tôi, không được............” Hàn Gia Lệ nằm trong lòng hắn nói liên tục không ngớt.
“ Được! Đều được!” Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô dường như muốn hòa làm một với cô vậy.
Nghe trái tim đập mãnh liệt của hắn, trái tim Hàn Gia Lệ dao động, hắn là người đàn ông đầu tiên của cô.
............
Bạch Phi Phi nằm trên giường tức đến nỗi không ngủ được, vừa nãy đi qua cửa phòng của An Tử Thành, láng máng nghe thấy tiếng vọng ở bên trong, kẻ ngốc cũng biết bọn họ đang làm gì, thế là cả đêm trong đầu cô ta không ngừng hiện cảnh ân ái trên giường của bọn họ.
“ Hàn Gia Lệ, tôi nhất định sẽ khiến cô phải chết.” Cô ta túm chặt ga giường, trong mắt đầu nỗi hận.
Đúng lúc này, điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên. Bạch Phi Phi liếc nhìn, là Bạch Chí Văn, vốn dĩ không muốn nghe, nhưng lại sợ kích giận lão ta.
“ Có chuyện gì thế?” Mở điện thoại nghe, mặt cô ta không chút biểu cảm nhìn lên trần nhà.
“ Lập tức đến đây cho tôi, lão tử nhớ cô rồi.” Đầu dây bên kia, giọng nói của Bạch Chí Văn thúc giục.
“ Bây giờ đã là nửa đêm rồi, hơn nữa mẹ tôi cũng ở đó?” Cô ta kinh tởm hít một hơi, trong lòng thầm thề, lão già này, sớm muộn sẽ có một ngày cô ta sẽ giết lão ta.
“ Nửa đêm thì sao chứ, lão tử muốn làm thì cô phải qua đây cho tôi, mẹ cô hôm nay bị tôi cho đi Châu Âu rồi, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới quay lại, như thế đi, nửa tiếng sau tôi phải nhìn thấy cô, nếu như cô không đến, cô biết hậu quả thế nào rồi đấy.” Lời nói vừa dứt, điện thoại đã bị ngắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.