“ Thím Trần, lương của tháng này.”
Thím Trần hai tay nhận lấy, nhưng độ dày của phong bì dọa cho bà giật nảy mình: “ Thiếu gia.......cái này.....nhiều quá.”
An Tử Thành điềm nhiên liếc nhìn bà một cái: “ Cầm lấy đi, nghe nói con trai thím đang học đại học, mua chút đồ bồi bổ sức khỏe cho cậu ấy.” Nói xong, cúi đầu tiếp tục uống canh.
“ Vâng, cảm ơn thiếu gia.” Thím Trần ngại ngùng cầm phong bì trong tay, mắt hơi rơm rớm ướt.
Bát canh trong tay Hàn Gia Lệ uống được một nửa đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu sững sờ nhìn An Tử Thành, giúp một người làm, hắn ta là người như thế sao?
“ Khụ khụ, việc xấu làm nhiều quá sợ bị đày xuống địa ngục, bây giờ bắt đầu làm việc tốt đây?” Hàn Gia Lệ cúi đầu chế giễu nói.
Ai mà biết vừa nghe thấy lời này, thím Trần đột nhiên vội nói: “ Hàn tiểu thư, cô nói gì thế? Thiếu gia nhà chúng tôi vẫn luôn là người tốt.”
“ Khụ khụ khụ khụ......” Hàn Gia Lệ ngỡ ngàng ho khan vài tiếng, ha, người tốt sao? Người tốt mà đối xử tàn nhẫn với cô như thế?
An Tử Thành, anh làm tổn tương tôi như thế, tôi sẽ ghi nhớ đến chết.
“ Thím Trần, thím không cần biện hộ thay tôi, đối với cô ta mà nói, tôi là kẻ tội ác tày trời.” An Tử Thành cất lời ngăn thím Trần lại.
Bữa cơm này, ba người ăn, không ai nhìn ai.
Nhìn thấy bầu không khí có chút lạ lùng, Hàn Gia Lệ đặt bát đũa xuống, chạy như bay lên lầu.
Thím Trần nhìn bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gian-ac/1831636/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.