“ Này, anh không sao chứ?” Hàn Gia Lệ bị dọa cho hoảng sợ, cẩn thận đưa tay vỗ vỗ vào má anh ta.
Không quan tâm anh ta nữa, đến bản thân cô bây giờ cũng khó giữ được an toàn cho mình, quay người định rời đi, nhưng nghĩ đến mười vạn tệ đó cô lại không cất bước đi được.
Nếu như cứ đi như thế, không phải mình vừa làm không công sao?
Nghĩ như thế, quay người sờ vào túi anh ta lấy ra vài trăm tệ, lại ra sức cõng anh ta đến khách sạn gần đó.
Anh ta bị người ta truy sát không thể đến bệnh viện được, không phải sẽ chết ở đây chứ, Hàn Gia Lệ lo lắng nhìn anh ấy, quay người đi dấp nước khăn mặt giúp anh ta lau mồ hôi.
Thế rồi Hàn Gia Lệ cũng nhoài người nằm thiếp đi ở đầu giường.
Xảy ra nhiều chuyện như thế, thật sự rất mệt!
Cho đến khi cửa phòng đột nhiên bị người khác đạp ra, một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi lao vào.
Người đàn ông đó một tay kéo Hàn Gia Lệ đang nhoài người trên giường, quỳ người xuống mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật Nhiên đang nằm trên giường.
Hàn Gia Lệ mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, mới biết có người đến.
“ Thiếu Gia, tôi đáng chết, đến muộn rồi.” Người đàn ông đó vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tiêu Dật Nhiên.
Nghe thấy giọng nói, Tiêu Dật Nhiên yếu ớt mở mắt ra......
“ Lí Khoa, lấy dao, moi viên đạn trong bụng tôi ra, nhanh lên.......”
Ánh mắt kiên định của Tiêu Dật Nhiên nhìn vào mắt Lí Khoa.
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gian-ac/133077/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.