Hàn Thẩm tròn mắt nhìn, vừa rồi giọng nói ấy thốt ra từ miệng của Thi Nhi sao? Cô vừa nói yêu anh đó sao? Anh không nghe nhầm chứ?
Nhìn cô như người mất hồn, mãi một lúc sau anh mới hỏi lại lần nữa.
"Em vừa nói gì?"
Thi Nhi chớp mắt, quay mặt đi nơi khác, hai gò má đã đỏ ửng cả lên rồi. Cô thừa biết vừa rồi mình đang nói gì, và đó cũng là câu trả lời mà anh muốn nghe từ lâu. Cô biết, mình và anh tiến triển như vậy, có lẽ là quá nhanh rồi. Nhưng nói gì thì nói, khoảng thời gian một năm qua bên nhau cũng đã đủ để hiểu về nhau khá nhiều.
Cô không trốn tránh cảm xúc của mình nữa, không muốn để lỡ mất đi một người trân trọng mình. Vậy nên, ánh mắt ấy đã không còn ngại ngùng nữa, mà nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nói.
"Em bảo là em yêu anh."
Nói xong, cô còn chống khuỷu tay nhón người lên hôn lấy môi anh. Anh hoàn toàn bị bất ngờ, nhưng sau đó là một cảm giác lâng lâng vui sướng lan ra cả cơ thể. Hai đôi môi ấy hòa quyện vào nhau, nồng nàn và cháy bỏng. Anh chưa từng nghĩ khi được cô đáp lại sẽ ngọt ngào đến thế, hạnh phúc đến thế.
Anh biết, rồi sau này vẫn sẽ còn rất nhiều sóng gió để cả hai phải đương đầu. Nhưng Phó Hàn Thẩm anh đã từng hứa với cô rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.
Đôi môi ấy hôn lên tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gia-ngoc-ai-la-soi/2618493/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.