Cậu ta chạy theo Hàn Thẩm đến chỗ căn nhà hoang, mở đèn pin điện thoại lên giúp anh. Còn anh, vừa chạy đến cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, anh càng khẳng định thêm rằng Linh cảm của mình là đúng. Cánh cửa bị Hàn Thẩm đạp đổ, anh xông vào nhà, đèn pin vừa hay rọi vào mặt của Thi Nhi và đứa bé nằm trên tấm thảm. Hàn Thẩm như chết lặng, toàn thân như bị sụp đổ trước cảnh tượng này. Giọng anh run rẩy, nói với Chung Thất.
"Đưa đèn pin đây cho tôi! Ra ngoài... lấy giúp tôi áo khoác ở trên xe."
Giọng cậu ta buồn buồn dường như hiểu rõ tâm trạng hỗn độn của anh lúc này.
"Dạ."
Hàn Thẩm chậm rãi bước đến gần rồi ngồi xuống, nhìn sắc mặt nhợt nhạt vì mệt mỏi của Thi Nhi. Anh nghẹn ngào, đưa tay lên xoa xoa gò má của cô.
"Anh... anh đến rồi."
Quấn áo khoác lên người Thi Nhi, anh bế cô lên xe, còn Chung Thất thì bế đứa nhỏ. Cũng may trước khi ngất đi, cô đã kịp dùng mảnh thủy tinh vỡ cắt dây rốn. Đến bệnh viện, bác sĩ thấy anh toàn thân đầy máu mà kinh hãi. Bọn họ lập tức cho đội ngũ y tế đưa cô và đứa nhỏ vào phòng hồi sức theo dõi. Một cô y tá bối rối đi đến chỗ Hàn Thẩm đang đứng, hỏi thăm anh.
"Anh có sao không ạ? Tôi thấy toàn thân anh đều là máu, cho nên..."
"Không. Đây là máu của vợ tôi."
Cô y tá nghe xong thì im bặt, không biết nói gì hơn nên chỉ đành tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gia-ngoc-ai-la-soi/2618440/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.