Thi Nhi ngồi trước mặt người đàn bà độc ác này, ánh mắt chỉ có sự thù hận. Cô không căm hận cho bản thân mình, mà hận cho Hàn Thẩm. Anh vì cô mà đem tính mạng ra đặt cược, tống bà ta vào ngục tù nhưng cũng không thể làm cô nguôi giận. Nghĩ đến vết thương ấy, cô đau bao nhiêu thì lại hận bấy nhiêu.
"Người như bà, nên để chính tay tôi giết chết."
Bà ta nghe được câu nói này mà kinh ngạc. Vì trước đây hay bất kể hoàn cảnh gì, cũng chưa từng thấy Thi Nhi vùng lên phản ứng như thế. Ánh mắt cô sắc lạnh, chiếc váy đen cứ như tăng thêm sát khí trên người. Cô gằn giọng, nghiến răng.
"Bà khiến tôi thân sơ thất sở, còn làm Hàn Thẩm bị thương. Tôi thật không hiểu tại sao bà vẫn có thể sống mà không thẹn với lòng như vậy."
Lao Lệ Quyên cười khẩy, quả nhiên là một cô gái kiên cường. Đêm hôm đó cho người đưa cô vào bìa rừng, bà ta còn nghĩ đám sói hoang đã đến tấn công cô và đứa nhỏ trong bụng. Thế mà cô vẫn bình an vô sự sinh Hàn Huyên ra. Đó chính là ý nghĩa của câu, người tốt thì luôn được trời phật phù hộ. Nhưng dù là như vậy, cô vẫn là cái gai trong mắt của bà ta, vẫn là người mà bà ta căm ghét. Bà ta xem Hàn Thẩm như kẻ thù của mình, từ khi anh còn nhỏ đã muốn giết chết anh để diệt trừ hậu họa. Bây giờ nghĩ lại, bà ta thở mạnh một hơi.
"Nếu biết trước sẽ có ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gia-ngoc-ai-la-soi/2618423/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.