Ngồi trên giường, Thi Nhi bón cháo cho anh ăn, cẩn thận thổi nguội từng thìa sợ anh bị bỏng. Được người mình yêu bón cháo cho anh, còn gì hạnh phúc bằng nữa. Hàn Thẩm chợt đưa tay giữ tay Thi Nhi, nhìn cô cười bảo.
"Vợ! Hay là sinh thêm đứa nữa đi!"
Cô nghe xong liền trợn tròn mắt, đánh vào tay anh một cái rồi nói.
"Anh bị ngáo sao? Vết thương còn chưa lành đấy!"
Hàn Thẩm đột nhiên mít ướt, làm Thi Nhi nhớ lại khoảng thời gian lúc anh giả ngốc cũng thường như thế. Lúc đó anh cứ thích đùa dai, bám theo cô mãi làm cô bực cả mình. Vậy nà cô chỉ vừa cáu lên hay lớn tiếng một chút, anh liền khóc bù lu bù loa lên, còn giẫy giụa kịch liệt. Bây giờ nhìn anh có khác gì lúc đó đâu? Đã làm bố một con rồi đấy mà còn thích làm nũng vợ. Ngày trước lúc chưa có Hàn Huyên, toàn là cô làm nũng với anh, giờ thì có người sợ ra rìa nên mới làm đủ trò như vậy.
Anh nhìn cô rưng rưng, hít hít nói.
"Em quát anh!"
Thi Nhi nhìn anh mà thấy thương. Dù biết anh đang làm nũng nhưng cô vẫn chiều anh. Cô nhích đến ngồi gần anh, đưa tay xoa xoa gò má
"Ngoan! Em không quát anh nữa! Em thương!"
Anh được nước làm tới, lao đầu vùi vào ngực của cô, còn hít hà như muốn chiếm trọn mùi hương trên cơ thể ấy. Mái tóc anh có vài sợi chạm vào da thịt, nhồn nhột. Vậy mà anh còn hư hỏng hơn, đưa tay lên xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gia-ngoc-ai-la-soi/2618419/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.