Dương lão gia quả nhiên là người khó chịu lại rất khó thuyết phục. Hàn Thẩm vừa nhìn đã biết, muốn ông ấy chấp nhận Chung Thất là một chuyện vô cùng khó nhằn. Anh đã nói đi nói lại rất nhiều lần, rằng Chung Thất là một người tốt. Huống hồ lúc ở cạnh anh ta, Thùy Chi thật sự cảm thấy vui và thoải mái.
"Lẽ nào ông không muốn con gái của mình được vui vẻ hạnh phúc?"
Chia cắt cô ấy và Chung Thất thì khác gì đang l cả hai đau khổ. Lấy người giàu thì có gì tốt? Liệu cô ấy có vui khi ở cạnh người giàu nhưng lại không mang được tình yêu cho cô ấy không? Dương lão gia chưa tiếp xúc nhiều với Chung Thất thì làm sao biết được anh ta không thích hợp?
Ông ấy rơi vào trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến chuyện của mình nhiều năm về trước. Ông cũng từng là một người đàn ông nghèo yêu mẹ của Thùy Chi say đắm, từ hai bàn tay trắng đi lên. Mình đã có được một hạnh phúc mà giang nan lắm mới có được, thì hà cớ gì lại gieo thêm cái giang nan khác cho thế hệ sau? Dương lão gia im lặng một lúc rồi nói.
"Được. Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng tạm thời cậu và con gái tôi vẫn không thể gặp mặt nhau."
Trên đường về nhà, Chung Thất đã nhẹ nhõm đi một chút, cứ hết lần này đến lần khác cảm ơn Hàn Thẩm vì đã giúp đỡ mình. Đến chiều, Thùy Chi bất ngờ gọi điện cho anh ta. Vừa nhìn thấy số của cô, anh ta liền nhảy cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-gia-ngoc-ai-la-soi/2618385/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.