Vừa nghe Thái Tĩnh Di nói như vậy, Tô Minh Dạ không vui nhếch khóe môi.
“Cái này bà cũng tin?”
“Thà rằng tin còn hơn là không! Đây chính là phương trượng chùa Linh Di chính miệng nói, hơn nữa lời này đều ứng nghiệm... Phượng ẩn trong rừng, có sào khó về, trong mệnh có nhiều chông gai, tiểu nhân hãm hại, chính là nói Tư Duệ, rõ ràng nhà họ Thẩm có hai cô con gái, nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên ngoài, nhiều năm như vậy trải qua những chuyện đó, có cái nào không phải kiếp nạn, còn Ngân Tinh, rõ ràng chính là tiểu nhân kia… Mấu chốt nhất chính là câu ‘cái sau vượt cái trước ’, sau đó không phải Tư Duệ được đón về nhà họ Thẩm sao?
Trời sinh phượng mệnh, phúc lộc thâm hậu, sau này Tư Duệ sẽ mang đến vinh quang gì cho nhà họ Tô? Ông nghĩ tới không?”
“..." Tô Minh Dạ híp mắt lặng im, không nói gì.
Cẩn thận ngẫm lại, lời vợ nói cũng có đạo lý.
Làm thương nhân tục tằng nhất, ít nhiều đều sẽ tin mấy thứ này.
Giống như nhà họ Thẩm đều rất tin điều này vậy!
Mà lúc này bọn họ đều không nhắc đến, thậm chí không nhớ tới——
Năm đó nhà họ Tô suýt chút nữa phá sản, rốt cuộc là ai không cần hồi báo nâng đỡ nhà họ Tô lên lần nữa...
—
Thẩm Ngân Tinh trở lại Đế Hào hoa đình, vẻ mặt mệt mỏi ngồi lên sô pha.
Cô khống chế bản thân không nhớ đến sắc mặt và mỗi câu nói của mỗi người cô gặp đêm nay.
Càng muốn trốn tránh, càng cảm thấy chán ghét, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/871428/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.