Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh lập tức đỏ bừng.
Cô đỡ lấy vai Bạc Hàn Xuyên, đẩy anh ra để tạo chút khoảng cách: "Đừng làm loạn. Anh định không ăn cơm à?"
"Có thể ăn cái khác không?"
Bạc Hàn Xuyên vừa nói vừa cúi người hôn lên cằm cô.
Thẩm Ngân Tinh cứng đờ, quay đầu rồi đẩy anh ra.
"Anh đừng làm loạn, không ăn thì thôi, không phải anh còn phải làm việc sao?"
Bạc Hàn Xuyên khẽ thở dài, quay đầu liếc nhìn đồ ăn thừa trên bàn cà phê, cuối cùng cầm đũa lên.
Thức ăn thực sự hơi nguội, nhưng người đàn ông vẫn bình tĩnh ăn.
Thẩm Ngân Tinh quay đầu thấy hành động của anh, vươn tay nắm lấy đũa: "Anh không muốn ăn thì thôi, đồ ăn nguội cả rồi."
Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, sau đó một tay ôm eo cô, tiếp tục cắn một miếng thức ăn đưa vào miệng.
"Này, Bạc Hàn Xuyên..."
Thẩm Ngân Tinh cắn chặt môi, đột nhiên cảm thấy mình cũng khá mâu thuẫn, vừa mới chê anh ăn ít nhưng lại muốn anh ăn thêm chút nữa, bây giờ nhìn anh thế này, cô thấy hơi ép buộc.
Đưa tay ra nắm lấy tay anh, không cho anh gắp thức ăn nữa.
"Thôi không ăn nữa."
Bạc Hàn Xuyên yên lặng nhìn cô không lên tiếng.
Ánh mắt anh khiến trái tim vốn đang mâu thuẫn của Thẩm Ngân Tinh càng thêm áy náy.
Cô ôm lấy mặt anh, chủ động hôn lên.
"Anh đừng ăn nữa, lạnh lắm."
"Nhưng nếu anh không ăn, anh sẽ phải làm việc."
Bạc Hàn Xuyên hài lòng trước nụ hôn từ sự chủ động của người phụ nữ, cuối cùng anh cũng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/871412/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.