Hậu viện của nhà họ Thẩm, Thẩm Ngân Tinh bước vào căn phòng của Thẩm Minh Đăng. Việc ngoài ý muốn, đó là trong căn phòng đó còn có thêm một người khác nữa.
"Ông nội."
Thẩm Minh Đăng ngồi gần trên đầu giường, mở con mắt đã già nua ra nhìn cô, cuối cùng lại lộ ra nét đầy vẻ thống khổ
"Ngân Tinh, ông nội xin lỗi con. Năm đó,..."
Ông ấy nghẹn cứng họng, khó mà mở miệng.
Đôi mắt của Thẩm Ngân Tinh rưng rưng, trong lòng không thể khống chế được mùi vị chua chát. Chỉ có điều, đến cuối cùng cô vẫn quay mặt về phía một bên, giọng nói lạnh nhạt vô tâm.
"Ông gọi tôi đến có việc gì?"
Thẩm Minh Đăng cảm thấy đau lòng với sự xa lạ của Thẩm Ngân Tinh. Nhưng mà, vẫn còn nhìn qua người đàn ông ở bên cạnh.
Người đàn ông nhận ra được ý thị, bước lên phía trước đưa cho Thẩm Ngân Tinh một văn kiện.
"Cô Thẩm, cái này là mười lăm phần trăm cổ phần quyền kế thừa của ông cụ. Bây giờ, nó được chuyển sang tên của cô."
Thẩm Ngân Tinh kéo căng môi, lướt mắt nhìn về phần văn kiện kia: "Này lại là bồi thường nữa sao?"
Thẩm Minh Đăng nặng nề thở dài: "Ngân Tinh, con nói xem ông nội con còn có gì nữa không?"
Thẩm Ngân Tinh trầm mặc một hồi, vẫn thế mà đưa tay ra nhận lấy phần văn kiện.
Cô mở ra xem thử, sau khi xác nhận xong thì bỏ lại vào trong bao bì.
"Tôi có thể hỏi ông câu hỏi không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187462/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.