Đôi môi khẽ mấp máy.
"Nước hoa mê tình."
Giọng nói trầm ấm hấp dẫn, chỉ mấy từ đơn giản đã khiến cô xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cô chống tay vào ngực anh định chạy trốn, kết quả lại bị anh giữ chặt lấy eo.
"Không cho phép đổi ý."
"Em... anh muốn nó làm gì?"
"Em nói thử xem? Biết rồi còn hỏi."
"Em... không biết!"
"Không cần em có biết hay không, nhớ đưa cho anh."
"..."
Ở dưới lầu, Ân Duệ Đức đang chuẩn bị lên ăn tối thì lại bị Lương Tự Nhi chặn lại.
Cô ta mặc chiếc váy dài, dáng người uyển chuyển mảnh mai: "Cậu Ân, anh có biết Đình Khang ở đâu không?"
Ân Duệ Đức nhíu mày: "Tôi làm sao biết được? Anh ta không phải luôn đi cùng cô à?"
Lương Tự Nhi khẽ nhíu mày: "Xin lỗi, tôi đi hỏi người khác."
Ân Duệ Đức nhún vai, xoay người bước vào thang máy.
Bên trong sảnh tiệc mọi người đã lần lượt rời khỏi bàn, lúc Lương Tự Nhi bước vào, chỉ còn mấy nhân viên phục vụ đang dọn dẹp.
Cô ta hơi thất vọng, đang định ra ngoài nhìn xem.
Khuôn viên rực rỡ ánh sáng, lúc trước ăn uống náo nhiệt nhưng bây giờ chỉ còn sự vắng vẻ trống rỗng.
Ở cổng khuôn viên, có hai bóng người kéo dài dưới ánh đèn.
Lương Tự Nhi chậm rãi bước đến, không tự chủ được mà nhìn vào cô gái kia.
Người này mặc một chiếc váy màu cam, thiết kế rất đơn giản nhưng vô cùng tinh tế. Chiếc váy ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187459/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.