Ba chữ vừa lãnh đạm vừa thâm trầm của Bạc Hàn Xuyên, ngay lập tức khiến cho sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh càng thêm tái nhợt, tái nhợt đến trong suốt.
Một lát, cô cong môi và cười một cách mỉa mai.
Cô biết sẽ là như vậy...
Không có người đàn ông nào lại không để ý đến chuyện này.
Nhưng mà Bạc Hàn Xuyên lại giơ tay lên lau nước mắt cho cô: "Tôi cho em cơ hội, để em tự mình đi tính sổ với cái tên nhà báo năm đó, nhưng sau đó, hắn thuộc về tôi!"
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh run lên, nhướng mắt lên, kinh ngạc mà nhìn anh.
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu hôn nước mắt còn vương lại trên mi cô, thấp giọng nói:
"Bởi vì người đàn ông bên cạnh em là anh, cho nên em không cần phải tự ti! Anh có thể cho em tất cả ánh hào quang."
Mắt Thẩm Ngân Tinh lại đỏ lên, trong lòng vô cùng cảm động.
"Anh nói đi... Nếu không có anh em phải làm sao đây?"
Hai con mắt Bạc Hàn Xuyên nheo lại, giọng nói lạnh lùng nguy hiểm "Em còn có suy nghĩ sẽ rời xa anh sao?!"
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Chỉ là trong trường hợp bất đắc dĩ..."
"Em!"
Đỉnh đầu của Bạc Hàn Xuyên trướng lên, cô đúng thật là có khả năng chọc tức anh mà.
Mà nhưng vào lúc này, phòng cửa đột nhiên có tiếng động vang lên , toàn thân Thẩm Ngân Tinh cứng đờ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Ngân Tinh nhanh chóng chạy ra cửa tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187417/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.