Quá mất mặt rồi!
Hai người yêu đương thì yêu đương, sao còn phải liên lụy người khác?
Nhìn con Alpaca phía trước còn cao hơn cậu ta, cậu ta vẫn không nhịn được giật giật môi lần thứ N.
Hai người này!
Phẩm vị gì đây!
Nào có ai dùng Alpaca làm quà?
Hơn nữa còn thích thì tặng?
Thật là vô điều kiện nuông chiều mà.
Ôi, mùi chua của tình yêu.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Du Văn dắt Alpaca đi vào thang máy.
Tổ hợp một người, một lạc đà phối hợp, đứng cạnh nhau trong thang máy, quả thực khiến người ta buồn cười.
Thẩm Ngân Tinh đang ngồi trên sofa thảo luận phương châm hoạt động cụ thể với của các bộ phận trong phòng làm việc, kết quả nhìn thấy Du Văn dắt Alpaca đi vào, cà phê bên mép trong nháy mắt phun ra ngoài.
“Cô Thẩm....”
Một câu nói hai chữ của Du Văn, nhưng lại chứa đựng muôn ngàn nỗi chua xót không thể nói thành lời.
Mọi người trong phòng làm việc đều trợn mắt há mồm nhìn Du Văn.... Alpaca, trong lúc nhất thời không hoàn hồn nổi.
Đây là tình huống gì?
Đây là thứ nên xuất hiện ở công ty sao?
“Mọi người ra ngoài trước đi, mười phút sau tiếp tục.”
Thẩm Ngân Tinh rút khăn giấy ra, lau vết cà phê trên người, khuôn mặt xinh đẹp đang cố giả vờ bình tĩnh lạnh nhạt.
Mấy bộ phận thu lại tài liệu trước mặt mình, nối đuôi nhau ra ngoài.
Ánh mắt nhìn Du Văn rồi lại nhìn quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-dung-nghich-ngom/3187359/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.